"Không sai, mấy năm nay Bạch minh chủ thay đổi thật lớn. So với ngày trước, càng dễ nhìn hơn."
"Đánh bài thì lo đánh bài, nói nhảm gì chứ... Chờ chút, ông ra cái gì?" Diệp Oản Oản hỏi.
"Một đôi 7 nhỏ."
"Tôi nổ!" Diệp Oản Oản tiện tay quăng ra "Quả bom" (bài đẹp)
"Bạch Phong, cô con mịa nó điên rồi, chúng ta là một phe, cô nổ bài tôi làm cái quỷ gì?" Người đàn ông trung niên mặt đầy kinh ngạc nhìn về phía Diệp Oản Oản.
"Đừng nói nhảm, có theo hay không?" Diệp Oản Oản nói.
"Không theo!"
"Địa chủ có theo hay không?" Diệp Oản Oản tiếp tục hỏi.
"Theo không nổi!"
"Một quân ba." Diệp Oản Oản khẽ mỉm cười.
"Bạch Phong... Cô con mịa nó, cô suy nghĩ cẩn thận đi! Chúng ta đánh cuộc chính là một tháng bưng trà rót nước... Không phải là đùa giỡn!" Người đàn ông trung niên trừng Diệp Oản Oản một cái.
Nhưng cuối cùng, người đàn ông trung niên phát hiện, trong tay Diệp Oản Oản chỉ có một con bài lẻ, còn lại tất cả đều là “quả bom”, thuận lợi nổ “địa chủ” thành bùn.
"Bạch Phong, mới vừa gặp mặt đã tặng một món quà lớn như vậy, tôi phải bưng trà rót nước một tháng cho 3 người các người, thích hợp sao?" Một vị nam nhân trẻ tuổi trong đó hướng về Diệp Oản Oản nói.
*
Bài địa chủ: ở đây có 4 người nên 3 nông dân 1 phe, địa chủ 1 phe. Ở đây phe “Nông dân” của Diệp Oản Oản thắng do Oản Oản hết bài đầu tiên. (Xem lại giải thích luật bài ở chap 1312)"Đa tạ, đa tạ, vận khí tốt mà thôi."
Diệp Oản Oản đong đưa hai chân, mặt đầy vẻ được nước.
"Tôi nhìn thấy vẻ mặt này của cô liền tức lên, nếu như không phải là có quan hệ tốt với cô, tôi nhất định sẽ trở mặt, hừ!" Bất đắc dĩ, nam nhân trẻ tuổi thở dài.
Từng có thời gian, tại Độc Lập Châu, thế lực của hắn và Không Sợ Minh tính là thế lực đồng minh, giao tình riêng giữa hắn và Bạch Phong cũng coi như là không tệ.
"Đúng rồi, Bạch Phong... tôi còn nhớ trước đó không phải là cô mất tích sao, làm sao hiện tại cũng bị bắt đến cái địa phương quỷ quái này rồi?"
Nghe câu hỏi này, Diệp Oản Oản nhún hai vai một cái: "Đây là một câu chuyện dài, cho nên không nói thì hơn. Ngược lại đều bị bắt vào đây rồi, có cái gì đáng nói."
"Đúng vậy, bất quá, có thể ở chỗ này nhìn thấy cô, cũng không biết là nên cao hứng hay là mất hứng."
Diệp Oản Oản: "..."
"Đúng rồi."
Bỗng nhiên, Diệp Oản Oản nhìn về phía mọi người: "Thủ lĩnh Thiên Kiêu Hải Đường, và cả Kỷ Hoàng... mọi người có biết không?"
"Nói nhảm, Hải Đường và Kỷ Hoàng ai mà không biết."
Một vị đại lão đứng yên một bên xem Diệp Oản Oản và mấy người đánh bài địa chủ, lên tiếng nói.
"Hải Đường, cách chúng ta bên này không xa, tại khu A, nơi này là khu B. Kỷ Hoàng tôi nhớ là cũng ở tại khu A kia. Bất quá, gần đây thật giống như đều không hề nghe được tin tức của Kỷ Hoàng."
"Phải không? Sao tôi lại nghe nói, Kỷ Hoàng trốn?"
"Kỷ Hoàng trốn?"
Vừa dứt tiếng, tất cả mọi người đều sửng sốt một chút.
Hải đảo này cách đất liền chỉ sợ là 10 vạn 8 ngàn dặm, ai lại có thể trốn đi ra ngoài? Kỷ Hoàng có thể chạy trốn? Đùa gì thế, bơi trở về sao?
"Lần trước tôi nhớ có một tên ngu xuẩn, muốn từ trên đảo chạy trốn, can đảm không tồi, trực tiếp xuống biển muốn bơi trở về. Kết quả bơi còn chưa được nửa đường, đã bơi vòng ngược lại rồi, còn phát hiện ra nơi dự trữ tài nguyên của Võ Đạo Liên Minh Công Hội..."
"Cái tên nào lại ngu xuẩn đến như vậy?" Diệp Oản Oản mặt đầy hiếu kỳ.
"Hình như là tên gì mà Tư... Hạ Thiên hay là Thu Thiên gì gì đó, không rõ nữa..."
Diệp Oản Oản: "..."
"Cho nên nói, hiện tại bộ bài chúng ta chơi, cũng là lấy từ trong kho tài nguyên ra hả?" Diệp Oản Oản hiếu kỳ hỏi.
"Chuyện đó còn cần phải hỏi sao, chúng ta là bị bắt nhốt, chẳng lẽ người khác còn có thể ném theo một bộ bài cho chúng ta chơi?"
"Trừ bài ra, còn có thật nhiều thuốc men, đồ lỉnh kỉnh, ngược lại tiểu tử kia cũng coi như là lập công."
Giờ phút này, Diệp Oản Oản như có điều suy nghĩ.