Lão già dòng chính tức đến cơ hồ nói không ra lời.
Vốn hắn chỉ cho là cái con ả Bạch Phong cùng lắm bất quá chỉ trì hoãn mấy ngày, ai ngờ đâu ả ta lại nghĩ ra được chiêu số tổn hại đến như vậy, vì vậy cho nên hắn liền ở trạng thái bị động, tiền mất tật mang.
Giờ phút này, Diệp Oản Oản gác chân, ngồi ở vị trí chủ tọa của phòng hội nghị, lạnh lùng nhìn về phía lão già dòng chính mặt đang đầy tức giận kia.
Lão già chết bằm này, cũng có phần quá ngây thơ rồi, Nhiếp gia bọn họ dễ bị tính kế như vậy sao?
Chờ xem, mối thù của anh trai, nàng nhất định sẽ báo!
Lão già dòng chính sắc mặt âm trầm nhìn về phía Diệp Oản Oản nói, "Bạch minh chủ, ngươi cũng có phần quá ngây thơ rồi! Ngươi cho rằng là cái loại chiêu số phế phẩm của ngươi cũng có thể một tay che trời sao?"
Diệp Oản Oản nhíu mày, "Bất nhập lưu... Chiêu số phế phẩm? Vậy không biết cái thứ như ngươi bị chiêu số phế phẩm của ta gài bẫy, lại tính là cái gì?"
"Ngươi..." Đáy mắt lão già dòng chính tràn đầy tàn khốc, nói lời đầy độc địa, "Bạch Phong! Ngươi coi toàn bộ cái Độc Lập Châu này bị mù, hay là nghĩ mọi người sẽ bị dễ dàng lừa gạt như vậy! Sẽ tin chuyện ma quỷ của ngươi!!!"
Diệp Oản Oản nở một nụ cười y như đang nhìn một kẻ ngu vậy. Lão già này, mặc dù một tay che trời tại Độc Lập Châu, là đại nhân vật của dòng chính, thực lực và thủ đoạn có lẽ là không tệ, nhưng mà, đối với sức ảnh hưởng của một loại "vũ khí" nào đó, vẫn đã quá coi thường.
Loại vũ khí này, chính là dư luận.
Đây cũng là thứ vũ khí lợi hại nhất mà nàng học được khi còn ở Hoa quốc.
Miệng người nhiều xói chảy vàng, hủy thi tiêu cốt.
Hiện tại tất cả mọi người Độc Lập Châu đều biết Không Sợ Minh thảm bại bởi Tử Vong Hoa Hồng, lời nói của mỗi một mình dòng chính bọn họ sẽ không dậy nổi cơn sóng gió gì.
Hơn nữa, nhờ vào phúc của Bảo Bảo nhà nàng, khả năng bị hoài nghi sau cùng cũng đã bị bỏ đi.
Nếu như Không Sợ Minh không đáng tin, vậy A Tu La kia thì sao? Đồ Môn thì sao? Thiên Hận lại thế nào?
Cho nên, coi như là Trọng Tài Hội đi thăm dò, có tra được cũng sẽ chỉ là cái kết quả này.
Hiển nhiên, lão già dòng chính kia hiểu rất rõ một điểm này, mới chửi rủa Diệp Oản Oản hèn hạ vô sỉ. Lúc này, nơi cánh cửa bỗng truyền tới một loạt tiếng bước chân. Thuộc hạ mang theo mấy người gõ cửa phòng họp.
Chỉ thấy người tới ở nơi cửa lại là Tư Dạ Hàn, Giang Ly Hận và Tạ Thiên Xuyên.
Ơ hay...
A Cửu và hai người này, làm sao lại tới rồi hả?
Diệp Oản Oản theo bản năng mà nhìn về phía lão già dòng chính kia một cái, trong lòng nhất thời hơi hồi hộp một chút.
Ba người bọn họ hi vọng ngàn vạn lần đừng có nói lỡ miệng nha! Nhất là cái tên Giang Ly Hận này!
Quả nhiên, lão già dòng chính nhìn thấy là ai tới, lập tức kích động tiến lên đón.
"Tu La Chủ, Giang bang chủ, Tạ môn chủ, ba vị tới thật đúng lúc! Tất cả ba vị đều là nhân vật có mặt mũi tại Độc Lập Châu, chẳng lẽ cũng muốn giống như một số kẻ xấu vô sỉ nào đó mở miệng nói bừa? Ngày đó nhân mã của các người, chẳng qua chỉ là đi ngang qua mà thôi, làm sao sẽ chiến bại bởi Tử Vong Hoa Hồng!"
Tam đại cự đầu này và loại thế lực như Không Sợ Minh này bất đồng. Người ta mặc dù là hung tàn, nhưng người ta vẫn rất có thể diện, tuyệt đối sẽ không dùng cái loại thủ đoạn trơ trẽn và bị người phỉ nhổ này.
Diệp Oản Oản nhất thời trợn to hai mắt đầy cảnh cáo mà nhìn về phía ba người. Đệt! Loại thời điểm này, cũng đừng phá đám tôi à nha!
Tiếp thu được ánh mắt cảnh cáo với thông điệp: "Thời-khắc-mấu-chốt, mọi người nhất định phải đồng-tâm-hiệp-lực, không-biết-xấu-hổ" của Diệp Oản Oản, sắc mặt của ba người đều có chút phức tạp.
Tạ Thiên Xuyên nhìn lão già dòng chính một chút, lại nhìn Diệp Oản Oản một chút, cuối cùng sờ lỗ mũi một cái, rồi hướng về Tư Dạ Hàn nhìn lại.
Về phần Giang Ly Hận, vào lúc này hắn đang nổi giận trong bụng đây. Bởi vì vốn là hắn đang êm đang đẹp ngồi ở trong nhà, kết quả đột nhiên ở bên ngoài liền bắt đầu điên cuồng loan truyền tin Thiên Hận bọn họ, tất cả Tội Ngục bọn họ, đều bị “sơn trại” Tử Vong Hoa Hồng không biết từ đâu chui ra đánh bại.