Giờ phút này, Nhiếp Vô Danh giống như từ trong vực sâu bò ra ngoài, một đôi mắt tràn đầy cừu hận, hóa thành một ánh nhìn xuyên thấu trời cao, dò xét toàn bộ Độc Lập Châu.
Bọn chúng sẽ phải... trả giá bằng máu... cho sự kiện năm đó!
"Quy củ của Độc Lập Châu, là hẳn phải sửa lại một chút." Nhiếp Vô Danh mặt không chút thay đổi nói: "Cái gì mà cấm lấy người bên ngoài, quả thực là buồn cười đến cực hạn! Tình yêu nam nữ, sự việc tự nhiên, há là đám ngu xuẩn tầm thường các ngươi này lại có thể dùng sức ngăn trở..."
"Chê cười!" Lúc này, một vị trưởng lão cổ tộc cười lạnh không thôi: "Độc Lập Châu từ khi khai sáng tới nay, quy củ đã sớm lập xuống, há cho ngươi càn rỡ!"
"Không sai, chúng ta, đại biểu cho quyền lực tối cao Độc Lập Châu nơi này. Chúng ta chính là sứ giả của Thượng Đế, quy củ lại càng là như vậy!" Tộc trưởng dòng chính Khương Anh lạnh nhạt nói.
Nghe tiếng, Nhiếp Vô Danh chìm vào trong yên lặng.
Hồi lâu sau, Nhiếp Vô Danh chậm rãi ngẩng đầu lên, đảo mắt nhìn dòng chính và dòng thứ một vòng, "Các ngươi là Thượng Đế..."
Trong lúc nói chuyện, khóe miệng Nhiếp Vô Danh khẽ nhếch lên: "Vậy ta chính là... kẻ ngăn trở Thượng Đế."
"Đừng nói nhảm với hắn, giết hắn!"
Giờ phút này, thế lực lớn nhỏ của Độc Lập Châu đồng thanh tức giận quát lên.
"Tới, chúng ta thử nhìn một chút." Nhiếp Vô Danh đứng tại chỗ, lạnh giọng nói.
"Ca ca..." Một bên, truyền tới âm thanh của Diệp Oản Oản.
Nhiếp Vô Danh nghe vậy, sống lưng hơi cứng lại, không hề nhìn cha mẹ và em gái, dường như anh không muốn thấy được ánh mắt thất vọng đến cùng cực của bọn họ.
Yên lặng một lúc lâu, Nhiếp Vô Danh sắc mặt lãnh đạm nói với Diệp Oản Oản, "Trở về đi, coi như anh đã chết rồi."
Nghe tiếng, Diệp Oản Oản nhìn chằm chằm Nhiếp Vô Danh, quan sát mấy giây, bỗng nhiên trong lúc đó, một cánh tay khoác lên vai trái Nhiếp Vô Danh: "Lần này... Đến lượt em làm siêu cấp anh hùng của anh."
Còn không đợi Nhiếp Vô Danh phục hồi lại tinh thần, Diệp Oản Oản đột nhiên hướng về phía đám người quát lên: "Người của Không Sợ Minh và Tử Vong Hoa Hồng ở chỗ nào!"
"Ở đây!"
Theo Diệp Oản Oản dứt tiếng, tiếng hô vang đinh tai nhức óc truyền ra.
"Tốt." Diệp Oản Oản gật đầu: "Hiện tại, ta đại biểu cho Không Sợ Minh và Tử Vong Hoa Hồng tuyên bố, rời khỏi thế lực dòng thứ và dòng chính. Hôm nay... vô điều kiện ủng hộ Nhiếp Vô Danh, ai dám động đến một sợi tóc anh ấy, ta sẽ tiễn hắn một đoạn trên đường đi xuống suối vàng!"
Trong phút chốc, toàn bộ các trưởng lão, cao tầng Không Sợ Minh, tất cả đều rối rít đi ra, Bắc Đẩu và Thất Tinh cũng lập tức vội vã chạy tới bên người Diệp Oản Oản.
Một bên khác, người của Tử Vong Hoa Hồng cũng triển khai toàn bộ, đồng loạt đi tới và đứng ở chung quanh Diệp Oản Oản.
"Các ngươi! Các ngươi đây là đang tự tìm đường chết..."
Tộc trưởng dòng chính mặt đầy tức giận, lạnh giọng quát lên.
"Phải không, có thể thử xem!"
Bỗng nhiên, âm thanh lạnh giá thấu xương của một người đàn ông truyền khắp toàn trường.
Chẳng biết từ lúc nào, người đàn ông nhìn như tảng băng vạn năm không tan kia, đã lặng lẽ không một tiếng động đi tới bên cạnh Diệp Oản Oản, trong mắt lãnh đạm, không hề tỏ ra có chút rung động nào.
"Tu La Chủ..."
Thấy vậy, đám người dòng chính trố mắt nhìn nhau, khẽ nhíu mày.
"Tư Dạ Hàn, ngươi làm cái gì!"
Thấy vậy, tộc trưởng Cổ tộc Tư thị, lập tức hướng về Tư Dạ Hàn quát lên.
"Tôi làm chuyện gì, còn cần phải thỉnh giáo ông sao?" Tư Dạ Hàn lãnh đạm thờ ơ cất tiếng.
"Ngươi..." Đáy mắt tộc trưởng xẹt qua một thoáng sợ hãi, cuối cùng cũng không dám nhiều lời nữa.
"Tôi nhổ vào, A Cửu... Điên rồi điên rồi, điên thật rồi...!!" Giang Ly Hận mặt đầy kinh ngạc.
"Thế lực Tội Ngục, từ trước đến giờ cùng một trận doanh. Là địch của toàn bộ Độc Lập Châu, cái này căn bản chính là giấc mộng của tôi." Tạ Thiên Xuyên cười lớn một tiếng, suất lĩnh đám người Đồ Môn đi ra.
Giang Ly Hận không nói gì mà dòm lấy hai người này nổi điên, ngay sau đó lười biếng bước ra, ánh mắt sắc bén đảo một vòng, "Muốn chơi, cũng được... Các ngươi cứ dọn đường sẵn đi, Tội Ngục chúng ta, phụng bồi tới cùng!"