Phó Minh Hi nhìn chằm chằm Diệp Oản Oản, như là muốn nói gì, nhưng cuối cùng rất thức thời ngậm miệng lại.
Thế này nhìn kiểu nào, cũng không giống như là đi du lịch, dường như có một loại tư thế như muốn đi bắt gian tại trận, sau đó đem gian phu dâm phụ tháo thành tám khối.
Nghĩ đến đây, ánh mắt Phó Minh Hi nhất thời lóe lên, vội vàng nói: "Minh chủ làm quá đúng, đem cặp gian phu dâm phụ kia dầm nát cho chó ăn!"
"Cậu nói cái gì?"
Nghe Phó Minh Hi nói vậy, chân mày Diệp Oản Oản hơi hơi nhíu lại.
"Không có gì, cậu ta nói là Phong tỷ đi xa, có muốn mang theo một con chó lớn hay không?" Giờ phút này, Bắc Đẩu đưa một tay bịt miệng Phó Minh Hi.
Cái thằng này, chính mình không muốn sống, nhưng bọn họ còn muốn sống có được không? Tự vạch áo cho người xem lưng!
"Mang chó theo làm cái gì?" Diệp Oản Oản liếc nhìn Bắc Đẩu một cái.
Bắc Đẩu suy nghĩ hồi lâu, quả thực không nghĩ được trả lời ra làm sao, ý cười đầy mặt: "Phong tỷ, dẫn đệ đi đi, gâu gâu gâu!"
Diệp Oản Oản: "..."
Giống chó Alaska* thuần chủng Độc Lập Châu, quả nhiên là danh bất hư truyền...
* Tạm dịch (hư cấu): Chó Bắc-Đẩu. Ngày đó, Diệp Oản Oản mang theo cả đám Không Sợ Minh, nhanh như một cơn gió, chạy tới Thiên Thủy thành.
Mới vừa đến được Thiên Thủy thành, Diệp Oản Oản liền không khỏi chậc chậc lắc đầu. Độc Lập 12 Châu, châu mạnh nhất, thành phố trọng yếu, quả nhiên rất phi phàm. Chỉ sợ là có thể sánh bằng với Đế Đô phồn hoa nhất của Hoa quốc, khắp nơi tràn ngập phong vị đầy xa hoa.
Siêu xe trên đường, thoáng liếc nhìn, Diệp Oản Oản vậy mà lại không gọi ra nổi tên, nơi nơi đều có.
Thậm chí, Diệp Oản Oản đã thoáng chốc quên rằng bản thân mình đang ở Độc Lập Châu.
"Con bà nó! Một châu có Thiên Thủy thành này, thật không phải là thứ mà một châu kia của chúng ta có thể so sánh... Thành trì nào cũng so ra kém người ta cả! Phong tỷ, đệ không muốn quay trở về, đệ muốn trở nên mục nát ở trong thành phố tràn đầy hào hoa đô hội này..." Bắc Đẩu quan sát bốn phía, mặt đầy thán phục.
Nghe tiếng, Diệp Oản Oản lườm Bắc Đẩu một cái: "Mục nát cũng không dễ dàng đâu, không bằng biến thành xác thối đi, tôi hiện tại có thể thỏa mãn cậu ngay lập tức."
Nhìn thấy thanh đường đao trên người Diệp Oản Oản, Bắc Đẩu yên lặng mấy giây, bỗng nhiên cười một tiếng nói: "Phong tỷ, cái chỗ chết tiệt này có gì tốt, ở tại cái thành phố này thời gian dài, chỉ sợ ngay cả kỹ năng võ thuật đều sẽ hoang phế! So sánh với Vân Thành chúng ta, kém cả 10 vạn 8 nghìn dặm."
"Nói đùa à!" Phó Minh Hi lườm Bắc Đẩu một cái: "Ông nội tôi nói, Thiên Thủy thành cũng không phải là thứ mà Vân Thành có thể so sánh. Trụ sở chính Trọng Tài Hội nằm ở chỗ này, cái vị đang đảm nhiệm hội trưởng của bọn họ, hình như có tên là Dịch Linh Quân thì phải, là gia chủ Dịch gia. Dịch gia các người có biết không... chính là võ đạo thế gia mạnh nhất và cũng là lâu đời nhất của Độc Lập 12 Châu đấy!"
"Dịch gia, ở Độc Lập 12 Châu nơi này, chính là thế gia mà ai-cũng-biết-là-cái-gì-đấy!!" Một bên, Tam trưởng lão gật đầu một cái: "Nhất là gia chủ một đời này của Dịch gia, quả thực rất phi phàm."
"Vũ lực rất mạnh sao?" Diệp Oản Oản nghiêng đầu, nhìn về phía Tam trưởng lão.
Đối với Dịch gia, chẳng qua là Diệp Oản Oản từng nghe nói qua, nhưng cũng không biết, tại Độc Lập 12 Châu, danh vọng của Dịch gia, nếu như nói là thứ hai, vậy thì sẽ không ai thứ nhất! Chính là võ đạo thế gia thứ thiệt.
"Minh chủ, đây không phải là vấn đề về vũ lực hay không vũ lực. Lý luận của họ rất vững vàng, hiểu biết sâu rộng. Cái vị gia chủ Dịch gia một đời này, là một vị tông sư chân chính, cơ hồ mỗi một đoạn thời gian đều sẽ đi ra ngoài diễn thuyết." Tam trưởng lão nói.
"Ý của ông là, Dịch gia chính là giỏi múa mép khua môi...?" Diệp Oản Oản như có điều suy nghĩ.
Nghe kết luận này, sắc mặt Tam trưởng lão nhất thời biến đổi, lắc đầu liên tục: "Minh chủ, cũng không phải là tôi có ý đó! Hơn nữa, gia chủ Dịch gia đương nhiệm, cũng không chỉ là giỏi mỗi lý luận, thực lực cũng cực kỳ thâm sâu! Lão già Hách Liên Giác kia, tôi nghĩ là mọi người đều không xa lạ gì đi...??"