Khi cô gái từng bước một đến gần, khí tràng và khuôn mặt xinh đẹp kia càng làm cho thần hồn người ta điên đảo.
Tất cả đám đàn ông đứng gần Ân Hành không khỏi siết chặt ly rượu.
Mắt thấy thiếu nữ nọ chạy tới trước mặt, trong đám người, Ân Hành bưng ly rượu, tiến lên một bước, cực kỳ nho nhã hướng về phía cô gái nâng ly: "Dịch tiểu thư, tôi gọi là Ân Hành, là con trai của quản lý Ân Duyệt Dung..."
Nhưng mà, thiếu nữ nọ lại hoàn toàn coi Ân Hành như là không khí, thật giống như không được hắn, cũng chưa từng nghe thấy âm thanh của hắn.
Hình ảnh Ân Hành bị ngó lơ tất nhiên đã rơi vào trong mắt của mọi người. Mọi người không khỏi thổn thức không thôi.
"Phụt, lại có thể trực tiếp bị quăng cục lơ sao!"
"Đây chính là người đàn ông được Tần tiểu thư để mắt đến đấy! Dịch Vân Mạc ngay cả liếc mắt nhìn cũng không thèm liếc lấy một cái!"
"Xin nhờ, ánh mắt của Dịch tiểu thư khẳng định là cao hơn Tần tiểu thư rất nhiều, có cái gì kỳ quái đâu!"
Hơi có chút lúng túng, Ân Hành chỉ có thể khẽ mỉm cười, làm bộ như không thèm để ý, thu hồi ly rượu.
Tần Hi Viện nghe những lời bàn tán xung quanh, sắc mặt càng thêm khó coi, thời điểm ánh mắt nhìn về phía Ân Hành cũng có chút bất thiện.
"Làm sao, có ý đồ gì à?" Tần Hi Viện nhìn Ân Hành một cái.Ân Hành hơi sững sờ, ngay sau đó lắc đầu, lãnh đạm bình tĩnh như thường nói: "Tần tiểu thư, dù sao vị này cũng là con gái của Dịch hội trưởng. Tôi mời rượu, đây là chuyện nên làm. Về phần cô ấy đáp lại ra sao, cũng không có liên quan gì tới tôi."
Là một người đàn ông, hắn tự nhiên bị một người con gái đẹp như Dịch Vân Mạc hấp dẫn. Nhưng đối với hắn mà nói, Dịch Vân Mạc không khác nào một đám mây trên trời cao, có thể ngắm nhìn nhưng không thể với tới được.
Mà Tần Hi Viện thì đã là vật trong túi của hắn! Dưới tình huống này, hắn không có khả năng vì Dịch Vân Mạc mà đi đắc tội với Tần Hi Viện.
"Ồ, cũng rất khéo ăn khéo nói đấy!" Tần Hi Viện hừ lạnh một tiếng.
Nhưng mà, làm sao cô lại có thể không biết được tâm tư của Ân Hành cơ chứ!
Hôm nay đáng lẽ cô mới là người phụ nữ được chú ý nhất, hưởng thụ ánh mắt khát khao truy đuổi của tất cả cánh đàn ông.
Nhưng mà vạn vạn không ngờ tới, từ trên trời rơi xuống một con ả gọi là Dịch Vân Mạc! Đám đàn ông một giây trước còn vây quanh trước mặt cô, vậy mà lại phản bội chuyển sang theo chân Dịch Vân Mạc.
Thậm chí ngay cả Ân Hành cũng không ngoại lệ...
Nơi Diệp Oản Oản đứng, có không ít cao tầng Trọng Tài Hội nhao nhao muốn thử, nhưng lại không có một ai dám đi chuyện trò cùng cô con gái bảo bối này của Dịch Linh Quân.
Thứ người như vậy, lạnh như là một khối hàn băng, xem thường bất luận cái gì ở đây. Thử bắt chuyện cùng nàng, căn bản là tự rước lấy nhục.
"Cửu ca... Cô ấy chắc là Cửu tẩu đi...? Ở trên thế giới này, trừ sinh đôi, không có khả năng có hai người với tướng mạo giống nhau như đúc mới đúng!" Cách đó không xa, Lâm Khuyết nhìn chằm chằm Tư Dạ Hàn, mặt đầy nghi ngờ nói.
Ánh mắt Tư Dạ Hàn, rơi vào trên người thiếu nữ, yên lặng không nói một lời.
Tư Dạ Hàn vô cùng khâm phục kính trọng đối với Hội trưởng Trọng Tài Hội - Dịch Linh Quân, cũng không cho là Dịch Linh Quân sẽ đi nói láo lừa gạt mọi người. Chỉ bất quá, bằng vào trực giác của anh, cô gái kia, không thể nào là cái gì mà Dịch Vân Mạc...
Như thế, chỉ có 2 cách giải thích.
Người mà Dịch Linh Quân mới vừa nhắc đến, con gái Dịch Vân Mạc đã đi đâu đó, có thể là Diệp Oản Oản thông qua thủ đoạn nào đó, lừa gạt Dịch Linh Quân, lúc này mới trở thành Dịch Vân Mạc.
Trừ điều đó ra, còn có một khả năng khác, đó chính là hội trưởng Dịch Linh Quân, thật sự đang lừa gạt mọi người tại đây.
Nhưng mà, tại sao?
Sau khi Dịch Linh Quân cùng mọi người hàn huyên một phen, lập tức chạy đi tìm con gái bảo bối của mình.
"Làm sao lại trò chuyện lâu như vậy chứ!" Diệp Oản Oản lầu bầu than phiền.
"Còn không phải là đến rồi đây sao, con gái ngoan, sao vậy, rốt cuộc có chuyện gì muốn tìm cha hỗ trợ?" Dịch Linh Quân có chút mong đợi hỏi.
Diệp Oản Oản gật đầu liên tục: "Có, nhanh giới thiệu giúp cho con làm quen với Tư Dạ Hàn đi!"
Dịch Linh Quân: "Cha thấy người bị tâm thần phân liệt là con đó, con gái ngoan..."
Diệp Oản Oản: "Quá khen, quá khen, con chẳng qua chỉ là trò-giỏi-hơn-thầy."
Dịch Linh Quân: "..."
...