Dưới lầu khách sạn, Lâm Khuyết và Du Thiệu không lên được, chỉ có thể đầy lo lắng chờ đợi ở phía dưới.
Ai ngờ, không mất mấy phút, đột nhiên nhìn thấy Tư Dạ Hàn một mình từ trong thang máy đi ra rồi.
Trên người Tư Dạ Hàn chỉ mặc một chiếc áo mỏng, cúc áo nơi cổ bị cởi mất một chiếc, sắc mặt âm trầm như nước, tình cảnh này thật sự là quá dễ dàng dụ hoặc người ta nghĩ lung tung rồi...
"Mịa nó... Sẽ không phải là thật sự bị cái gì đó đi..." Lâm Khuyết kinh hãi đến biến sắc, lướt người lên nghênh đón, "Cửu... Cửu ca, anh không sao chứ? Quần áo của anh đâu? Dịch đại tiểu thư đã làm cái gì đối với anh?"
Không phải chỉ là đi thay quần áo sao, làm sao cuối cùng áo khoác lại biến mất rồi, chỉ mặc một cái áo mỏng quay trở lại?
Ánh mắt lạnh đến tận cùng của Tư Dạ Hàn bắn qua, Lâm Khuyết nhất thời im bặt, không dám tiếp tục truy hỏi thêm một chữ.
Du Thiệu và Lâm Khuyết hai mắt nhìn nhau, tâm tình hai người đều rất phức tạp.
Đợi đến khi Diệp Oản Oản đuổi theo, chỉ kịp thấy hình ảnh đuôi xe, Tư Dạ Hàn lên xe rời đi.
Thời điểm Medusa đi ngang qua đúng dịp thấy Diệp Oản Oản, vội vàng đi tới, hạ thấp giọng hỏi, "Tiểu sư muội... Tại sao muội lại đứng yên lặng ở chỗ này vậy?"
Diệp Oản Oản lòng đau như cắt mà thở dài một tiếng, "Nói rất dài dòng, mau mau, sư tỷ xe của tỷ đâu, mau nhanh trước tiên giúp muội đuổi theo chiếc xe phía trước của Tư Dạ Hàn kia. Muội sẽ kể cho tỷ nghe ở trên xe!"
"Được!"
Hai người vội vàng lên xe, Medusa ở phía trước lái xe, Diệp Oản Oản ngồi ở vị trí kế bên người lái.
"Đã xảy ra chuyện gì? Không phải muội đi cùng với Quản lý Tư lên... ừm....thay quần áo sao?" Medusa không hiểu.
Diệp Oản Oản sậm mặt lại, "Đừng nói nữa, thật vất vả mới dụ đỗ được người ta lên phòng, còn chưa kịp ngoạm ăn, rốt cuộc thì hay rồi! Mới vừa vào phòng liền phát hiện một món ‘quà’ lớn đang chờ muội!"
Medusa: "Một món quà lớn?"
Diệp Oản Oản: "Một người đàn ông khỏa thân không mặc quần áo nằm ở trên giường của muội... Vừa vặn bị Tư Dạ Hàn phát hiện! Tỷ nói muội có oan hay không?"
Medusa: "Khục khục khục... Tại sao có thể như vậy, người nào làm?"
Diệp Oản Oản vừa thò đầu nhìn về phía trước, vừa lầu bầu nói, "Chính là cái gã quản lý họ Hứa đó!"
"Quản lý Hứa sao? Chẳng trách, đây quả thật giống như là chuyện lão ta có thể làm ra được. Hic, chuyện này cũng thực sự là... thật trùng hợp quá đi!" Medusa dở khóc dở cười.
Diệp Oản Oản càng nghĩ càng giận, "Chính là vậy đó! Đang dưng đang không, đi làm hỏng mất chuyện tốt của muội!"
Medusa mở miệng nói, "Quản lý Hứa bị lợi ích làm mê muội tâm can, làm việc không chừa thủ đoạn nào. Đứa con trai kia của quản lý Hứa theo tỷ được biết có nhân phẩm không tệ, chắc cũng là bị cha cậu ta bức bách, cũng thật không dể dàng. Lúc này muội trực tiếp ném cậu ta ra ngoài, tỷ phỏng chừng khi cậu ta trở về, nhất định sẽ bị gây khó khăn..."
Ánh mắt Diệp Oản Oản lóe lên, "Tình cảnh của cậu ta, muội rất đồng cảm! Bất quá thật xin lỗi, muội không phải là Thánh mẫu, không có cách nào cứu vớt chúng sinh. Chuyện này không ở trong vòng quản lý của muội."
Đổi vị trí lại mà suy nghĩ, nếu như hôm nay, chuyện này phát sinh ở trên người Tư Dạ Hàn, có người đưa cho Tư Dạ Hàn một em gái xinh đẹp có hoàn cảnh đáng thương... Coi như là xuất phát từ sự đồng cảm mà Tư Dạ Hàn đi giúp cô gái kia, trong nội tâm nàng cũng sẽ rất không thoải mái.
Hiện tại nàng đều đã khiến cho Tư Dạ Hàn hiểu lầm rồi, làm sao nàng còn có thể đi dính vào chuyện này? Nếu như vậy thì nàng là loại người như thế nào?
Nói nàng ích kỷ cũng được, không có lòng cảm thông cũng được, chuyện tình cảm của người khác cũng không hề liên quan gì đến nàng!
Medusa nhìn vẻ mặt đầy khẩn trương, không đỡ kịp này của Diệp Oản Oản, thật sự là có chút ngoài ý muốn. Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy tiểu sư muội quan tâm một người như vậy.
Medusa mở miệng nói, "Cách làm của muội không sai. Nếu mà không dứt khoát, ai cũng làm như thế, sợ là muội không chịu nổi. Huống chi muội cũng không tiện ra mặt, lỡ như lần nữa bị Tư Dạ Hàn hiểu lầm thì nguy rồi! Yên tâm đi, chuyện này giao cho ta xử lý!"