Biên soạn: Đức Uy - truyenfull.net
- --
"Học võ nghệ?" Cậu bé buông bàn tính trong tay xuống, ngoẹo đầu nhìn về phía cha mẹ, chợt lắc đầu một cái: "Có cái gì đáng học, con không đi!"
Tiểu thiếu gia Nhiếp gia có thể coi như là có chút danh tiếng tại Độc Lập Châu, nhưng không chỉ là bởi vì mối quan hệ của Nhiếp gia.
Nhiếp Vô Danh có thiên phú võ đạo cực cao, nhưng lại có khuynh hướng thích tính toán, thường xuyên thực hiện một chút ít mua bán với những người chung quanh.
"Cha mẹ, Nhiếp gia chúng ta có bao nhiêu tiền vậy? Đợi sau khi hai người chết đi, con tiếp quản quyền hành kinh tế Nhiếp gia không tốt sao? Học võ có ích lợi gì, cha mẹ nhìn Thẩm gia..." Đối với việc cha mẹ muốn đưa mình ra bên ngoài học võ nghệ, Nhiếp Vô Danh tỏ vẻ rất nghi ngờ.
Nghe nói vậy, Nhiếp gia chủ giận tím mặt: "Đồ khốn! Đi ngay, lập tức đưa đi cho ta!"
...
Chưa tới ba ngày sau, Nhiếp Vô Danh bị đưa ra khỏi Độc Lập Châu.
Hương trấn nào đó, tại một quốc gia nhỏ gần Độc Lập Châu.
Nhiếp Vô Danh nhìn lấy căn biệt thự trong trấn nhỏ, lại nhìn một chút chủ nhân biệt thự này. Cậu bé hoàn toàn không cách nào lý giải, tại sao cha mẹ lại muốn đem chính mình ném tới cái nơi khỉ ho cò gáy này?
Còn nữa, người phụ nữ đang phì phèo thuốc lá bên cạnh mình rốt cuộc là như thế nào? Cha mẹ để cho mình theo bà ta học nghệ?
Nhiếp Vô Danh hoàn toàn nhìn không ra, rốt cuộc người phụ nữ này có chỗ nào đặc biệt! Có vẻ cũng chẳng có gì ghê gớm! Nếu như buộc phải chỉ ra một điểm nổi bật nào đó, thực ra là có.
Người phụ nữ trước mắt này, vô luận là tướng mạo hay là vóc người, cơ hồ đều đạt tới đỉnh cao! Chỉ bất quá cách ăn mặc lại hết sức tùy ý: một chiếc quần jean nhìn qua có vẻ cũ rách, áo rộng thùng thình,... nhưng cũng không thể nào che giấu đi được vẻ đẹp tự nhiên. Nếu như nghiêm túc ăn diện một phen, hẳn sẽ là một mỹ nhân hiếm thấy.
"Vô Danh, tổ tiên ta và tổ tiên của cháu, có thể nói là từng có qua lại. Cha mẹ cháu đưa cháu đến chỗ ta học tập, hy vọng sau này cháu biết nghe lời một chút, làm được không?" Người phụ nữ nhìn về phía Nhiếp Vô Danh, nhẹ giọng cười nói.
Nghe tiếng, Nhiếp Vô Danh nháy nháy mắt: "Bà tám chết bằm, cha mẹ tôi đều không quản được tôi, bà bằng cái gì quản tôi? Tôi nhổ vào!"
Nhiếp Vô Danh hừ lạnh một tiếng, xoay người liền định rời đi.
Nhưng mà, còn chưa đi được mấy bước, người phụ nữ kia đã bắt được cổ áo Nhiếp Vô Danh từ phía sau, nhấc hắn lên.
"Ranh con, thật là không có gia giáo! Cha mẹ dạy dỗ kiểu gì vậy?"
Bà ta lạnh giọng cười một tiếng.
"Tôi cảnh cáo bà, lập tức buông ra cho tôi! Trai hiền không đánh với phụ nữ! Tiểu gia cho tới bây giờ chưa từng đánh phụ nữ, tôi không ngại phá cái lệ này... Tôi cho bà biết, tôi rất mạnh..." Nhiếp Vô Danh gầm gừ giữa không trung, giương nanh múa vuốt.
Nữ nhân nọ lại bị bộ dáng Nhiếp Vô Danh chọc cười, đem Nhiếp Vô Danh nhẹ nhàng đặt khẽ trên mặt đất, hai tay cắm vào túi quần, có chút hăng hái: "Rất mạnh sao? Thật đúng là nhìn không ra! Như vậy đi, nếu như cháu có thể đánh thắng ta, ta liền đưa cháu trở về Độc Lập Châu, thế nào?"
"Được, đây chính là bà tự nói đó! Vậy thì chớ trách Vô Danh gia gia lạt thủ tồi hoa! Không biết thương hương tiếc ngọc!" Nhiếp Vô Danh hừ lạnh một tiếng.
"Lạt thủ tồi hoa... Thương hương tiếc ngọc... Tiểu quỷ, những lời này, học được ở chỗ nào vậy?" Bà ta hiếu kỳ hỏi.
Quả thực bà không nghĩ ra, một đứa bé 7-8 tuổi, làm sao có thể nói ra được những lời này.
"Tự học, xin hãy ca tụng tôi là thiên tài nào!" Nhiếp Vô Danh nói.
"Sẽ không phải là cháu học từ chỗ cha mình đấy chứ?" Bà ta cười nói.
Nghe lời nói này, Nhiếp Vô Danh nhất thời sửng sốt thấy rõ: "Làm sao bà biết?"
Còn không đợi người kia tiếp tục mở miệng nói gì, Nhiếp Vô Danh bỗng nhiên nhìn về phía sau lưng bà ta, mặt đầy kinh ngạc: "Mẹ, sao mẹ lại tới đây?"
Nhiếp Vô Danh vừa dứt tiếng, người phụ nữ theo bản năng quay về phía sau lưng nhìn lại.