Lời của Diệp Quán Quán tựa như một hòn rơi làm nổi lên ngàn lớp sóng xô. Tiết Lệ lẫn đám chuyên gia cùng với đoàn công nhân của ông chủ Hầu Mậu Phong đang tập trung ở tại đó, tất cả cũng đổi sắc mặt.
"Xin ông chủ Hầu bớt giận! Chuyện này có thể là có chút hiểu lầm gì đó, chuyện bên này tôi nhất định sẽ giải quyết!"
Tiết Lệ vừa trấn an Hầu Mậu Phong, vừa không thể nhẫn nhịn được nữa quay ra làm khó dễ đối với Diệp Quán Quán: "Diệp tiểu thư, tôi biết cô có thành kiến đối với Tần tổng giám, nhưng chuyện riêng là chuyện riêng, việc công là việc công. Cô chẳng phân biệt được công và tư như vậy, tùy ý làm loạn, ngay cả chuyện thương lượng cũng không chịu thương lượng một tiếng với chúng tôi, cứ tự tiện chủ trương như thế còn gì gọi là đạo lý!"
Thập Nhất nghe vậy lập tức đứng dậy, mở miệng nói, "Phó Tổng Giám Tiết, thời điểm các người đưa ra quyết định, có từng thương lượng một tiếng với tiểu thư Quán Quán hay không? Chẳng lẽ người đã tự tiện chủ trương không phải chính là ông hay sao?"
Tiết Lệ hít sâu một hơi, "Cậu... Được, nếu cậu đã muốn thương lượng, vậy thì bây giờ chúng ta lập tức bàn bạc thương thảo cho thật kỹ lưỡng, lúc trước tôi đã đưa ra lý do rất rõ ràng rồi, nhóm người này là những người có biệt tài đã lựa chọn tốt nhất. Cũng vì thế Tổng thanh tra Tần mà đã phải hao tốn rất nhiều thời gian và tinh lực..."
Diệp Quán Quán nghiêng đầu, một bàn tay chống lấy cái trán, cũng không cắt ngang lời nói của ông ta, cứ như vậy nghe Tiết Lệ ở đó miệng lưỡi lưu loát diễn giảng, kể lể về những công lao của Tần Nhược Hi.
Cô đợi đến lúc ông ta nói xong xuôi, sau đó mới mở miệng nói vẻ sâu kín, "Nói xong rồi hả? Vậy thì tôi cũng nói một câu thế này, người chịu trách nhiệm trong việc mua sắm lần này là tôi, tôi quyết định."
Tiết Lệ nghe lời nói này, trực tiếp bị một búng máu trào lên, nghẹn ở cổ họng: "Cô..."
Một câu nói của quan lớn đủ đè chết người...
Còn cần dùng đạo lý để nói thêm điều gì nữa đây?
Thập Nhất vốn đang lo lắng không biết Diệp Quán Quán sẽ phải ứng phó thế nào, không nghĩ tới cô chỉ đơn giản dùng lời nói cộc lốc như vậy, không khỏi ho nhẹ một tiếng, sờ sờ lỗ mũi.
Thế này thật sự vấn đề đã không thành rồi sao?
Ngay vào lúc này, tựa như đang cố gắng chọc tức, một tràng tiếng hô khẩu hiệu đều nhịp của đội cổ động viên vang lên, được truyền tới…"Bà chủ nổi danh, xinh đẹp như hoa, Đẹp, đẹp, đẹp, đẹp! Xinh, xinh, xinh, xinh!"
"Phụt!" Diệp Quán Quán liền phun ra ngoài một hớp nước trà.
Đây chính là điều bọn họ đã nói, cho dù không sử dụng võ lực cũng có thể làm cho cô được hả giận sao?
Tiết Lệ nhìn lại năm người mới vừa rồi vẫn luôn đi theo sau lưng Diệp Quán Quán, lúc này vẫn còn đang đổ thêm dầu vào lửa, sắc mặt càng thêm khó coi.
Mắt thấy không khí càng ngày càng trở nên giằng co, ba chuyên gia bên cạnh cũng bắt đầu nói lời khuyên nhủ.
"Diệp tiểu thư, ngàn vạn lần kính xin ngài nghĩ lại!"
"Nhiệm vụ lần này, tuy nói là không phải quá lớn, nhưng hôm nay giống như ngọc tốt khó cầu. Ở bên kia, nghiệp đoàn đá quý đã chờ lô hàng nguyên liệu này hơn nửa năm rồi, nếu như cơ hội lần này bị bỏ qua, lô hàng này bị những nhà khác họ nắm mất, vậy thì sợ rằng chúng ta có thể bị tổn thất khá lớn đó..."
*****************
"Rầm!" một tiếng, Hầu Mậu Phong vẫn một mực ngồi ở bên cạnh, nghe thấy vậy liền dùng sức vỗ mạnh lên bàn một, ở đó giận tím mặt.
"Quả thực là buồn cười! Một cô nhóc con như cô cũng có khẩu khí thật lớn đấy chứ. Mấy nhà bỏ giá cao hơn tôi cũng không cần, nghĩ mang hóa đơn này cho các người. Cô ngược lại thì hay rồi, lại có thể không thèm để mắt nhìn đến lô hàng mà chúng tôi đã lựa chọn tập trung ở đây? Tiết tiên sinh, chẳng lẽ đây chính là thành ý của các ông hay sao?"
Tiết Lệ liếc mắt về phía Diệp Quán Quán, cái nhìn đầy vẻ oán hận, vội mở miệng nói: "Hiểu lầm, hiểu lầm rồi, những chuyện này đều là sự hiểu lầm, Ông chủ Hầu, ông hãy nghe tôi giải thích..."
Hầu Mậu Phong mặt lạnh, dùng sức vẩy mạnh tay áo một, "Được rồi, cũng không cần phải nói thêm điều gì nữa đâu. Vốn là nhóm người này thì ngoại trừ Tần tiểu thư là người của tôi, tôi cũng sẽ không để lại người nào hết, các ngươi đã không biết phân biệt như vậy, tôi đây cũng vậy, cũng không cần thiết phải giữ thêm thể diện cho mấy người làm gì! Mấy vị mời trở về đi!"
Hỏa Kế như muốn nhảy dựng lên, dùng một vẻ mặt đầy sự khinh bỉ, hướng cái nhìn về phía Diệp Quán Quán, giọng nói bén nhọn, mở miệng nói, "Vị tiểu thư này, sợ là cô không biết giá thị trường, cho là khắp thành phố H này đều là tiệm bán đá hay sao, đá nguyên liệu đều rải đầy trên đường chăng? Lô hàng ngọc Phỉ thúy nguyên liệu được lựa chọn lần này thuộc loại hàng cao cấp, cô có chờ đợi thêm vài năm nữa, không chừng chưa chắc có thể đợi được. Cô có biết lô hàng nguyên liệu cao cấp này đang có bao nhiêu người chờ đợi hay không?"