Vì vậy, Hoàng Thế Hâm trực tiếp nuốt lời nói, "Ông chủ Vạn, tôi thấy hay là ông đi nơi khác hỏi thử xem có muốn lấy hàng này hay không, loại hàng phế phẩm này, chúng ta của hàng đá quý chúng tôi sợ là không thể nhận."
Lúc này Vạn Hạc Vân nóng nảy, "Cái . . . . . . Cái gì, ông chủ Hoàng, rõ ràng trước đó chúng ta đã nói xong. . . . . . Hơn nữa tôi còn nguyện ý lấy bảy phần giá thành giao. . . . . ."
Hầu Mậu Phong cười lạnh, "A, Vạn Hạc Vân, mặt hàng của loại người rác rưởi như ông, đừng nói bảy phần, coi như đưa cho người ta, sợ cũng không còn có ai dám lấy, bằng không thì dính phải đen đủi thôi!"
Vạn Hạc Vân vẫn ăn nói khép nép nghe thấy tức giận đến cả người phát run, "Hầu Mậu Phong! Rốt cuộc ông muốn gì?"
Hầu Mậu Phong cũng không kiêng dè có nhiều người như vậy ở đây, thần thái ngạo nghễ mở miệng nói, "Vạn Hạc Vân, tôi đã sớm nói rồi, chỉ cần có Hầu Mậu Phong tôi ở đây một ngày, Lâm Lang các của ông, cũng đừng nghĩ bán ra một tảng đá!"
Vạn Hạc Vân gắt gao nắm chặt tay, "Hầu Mậu Phong, ông đừng khinh người quá đáng!"
Hầu Mậu Phong nghe thấy cười to, "Ơ, tôi cứ ức hiếp ông đấy, ông có thể làm gì được tôi? Nếu như ông chịu lấy ba phần giá thành giao, ngược lại tôi thật có thể suy tính làm chuyện tốt, nhận lấy những thứ đồ bỏ đi này của ông, nếu không. . . . . . ngược lại tôi muốn xem, cả thành phố H này, ai dám thu đá của ông!"
Ba phần? Cái này với tặng không khác nhau chỗ nào! Đây hoàn toàn là thừa dịp cháy nhà hôi của!
Nhân viên Lâm Lang các tức giận đến đỏ mắt, "Ông chủ Hầu, ngài đừng có quá đáng! Ban đầu ngài. . . . . ."
Vạn Hạc Vân hít sâu một hơi, cắt đứt nhân viên trong tiệm, "Đừng nói nữa... Đi thôi. . . ."
Còn tiếp tục ở lại, cũng chỉ tự rước lấy nhục mà thôi.
Vẻ mặt nhân viên đau buồn phẫn nộ, "Đống hàng này phải làm thế nào, tiếp tục bán không được, tiệm của chúng ta sẽ thật sự phải đóng cửa. . . . . ."
Thập Nhất nhìn tình huống cách đó không xa, lắc đầu mở miệng, " Hầu Mậu Phong này đặc biệt thù dai, Vạn Hạc Vân cũng xui xẻo!"
Giờ phút này, Diệp Quán Quán vẫn ngồi ở một bên bình tĩnh uống trà nhìn đến đây, ung dung thản nhiên đứng lên.
"Tiểu thư Quán Quán. . . . . ." Thập Nhất không biết Diệp Quán Quán muốn làm gì, vẻ mặt nghi ngờ nhìn sang.
Diệp Quán Quán trực tiếp đứng dậy, gọi Vạn Hạc Vân đang muốn mang nhân viên theo rời đi, "Vị ông chủ này, xin dừng bước!"
Vạn Hạc Vân hồn bay phách lạc xoay người, "Tiểu thư có chuyện gì sao?"
Diệp Quán Quán nhìn người đàn ông trung niên tinh thần sa sút phía đối diện: "Lâm Lang các, Vạn Hạc Vân, ông chủ Vạn?"
Vạn Hạc Vân: "Đúng vậy, không biết tiểu thư có gì chỉ giáo?"
Diệp Quán Quán nhoẻn miệng cười: "Chỉ giáo thì không dám nhận, chỉ muốn nói chút chuyên làm ăn với ông chủ Vạn ngài."
Vạn Hạc Vân ngẩn ra, dường như chưa kịp phản ứng: "Nói chuyện. . . . . . làm ăn? Tiểu thư, ngài muốn mua. . . . . . nguyên thạch của tôi?"
Diệp Quán Quán: "Không sai."
Vẻ mặt Vạn Hạc Vân càng kinh ngạc hơn.
Chẳng lẽ là vị du khách nào không tin tà ma quỷ quái?
Mấy năm này ông bán đi mấy khối tảng đá, phần lớn là du khách ôm tâm trạng tìm kiếm món lạ tới mua.
Trong tiềm thức của Vạn Hạc Vân cho rằng Diệp Quán Quán cũng như thế.
Hiện tại trong tiệm tiền bạc để chi tiêu không còn, có thể bán được khối nào hay khối ấy thôi. . . . . .
"Tiểu thư người xem trúng khối nào, có thể tùy tiện chọn. . . . . ." Vạn Hạc Vân ý bảo nhân viên ngừng xe đẩy lại, ngay sau đó mở miệng nói.
Cho dù bán một tảng đá, ông cũng phải cư xử nghiêm túc.
Diệp Quán Quán nghe vậy cúi người, nghiêm túc nhìn từng khối từng khối.
Sau khi nhìn mỗi khối một lần, Diệp Quán Quán đau buồn phát hiện, cô không tìm ra.
Cô nhớ, lúc này kiếp trước, Hầu Mậu Phong lấy giá tiền cực thấp cưỡng chiếm nguyên thạch của Lâm Lang các, kết quả trong đám đá đó cất giấu ngọc Đế Vương Lão Khanh* loại pha lê có cấp bậc cao nhất, trong khoảng thời gian ngắn làm cả giới đá quý phải kinh hãi.
* Lão Khanh là cụm từ trong chuyên ngành ngọc thạch, cái này mình không hiểu rõ lắm.