Mắt của mấy người lập tức sáng lên, nhận lấy khẽ đếm, 2888!
Tiền thuê lần này của mỗi người bọn họ là 2500, kết quả bao lì xì này còn nhiều hơn tiền thuê!
Năm người liếc mắt nhìn nhau, sau đó lập tức liên tiếp mở miệng.
Đạo Nhân Thần Hư: "Cô chủ, cô có thiếu người bói toán riêng không? Bảo đảm quẻ xăm mỗi ngày của cô đều là xăm thượng thượng...!"
Nhất Chi Hoa: "Cô chủ, cô còn thiếu phụ tá sao? Sẽ nói chuyện phiếm giải sầu, còn biết hát điệu hát dân ca các loại...!"
Anh bạn người ngoại quốc dời gạch: "Cô chủ, dời gạch cũng muốn thử một chút."
Mỹ nam bang sơn: ". . . . . . !"
Nhiếp Vô Danh: "Có thể đóng gói hết bọn họ lại bán rẻ, còn cái người chết lặng phía sau là tặng phẩm."
Diệp Quán Quán: ". . . . . ."
Mấy anh đã đủ chưa. . . . . .
Sau khi nghe mấy người nói chuyện phiếm một lúc thì Diệp Quán Quán bắt đầu nói chuyện chính: "Hoàn thành nhiệm vụ của lần ra ngoài này trước rồi hãy nói."
Nhiếp Vô Danh lập tức nghiêm mặt: "Không thành vấn đề, em gái Hữu Danh à, nhất định khiến em hài lòng, hành trình kế tiếp là cái gì?"
Diệp Quán Quán hơi suy tư: "Ngày mai tôi còn có chút chuyện cần xử lý ở phường đổ thạch, sau khi xong việc thì các anh đi với tôi tới một nơi. Đến lúc đó các anh giúp tôi diễn một tuồng kịch, tình huống cụ thể thì chờ đến nơi tôi sẽ nói cặn kẽ với mọi người."
Lần này trở về, cảm nhận lớn nhất của cô là lực lượng của cô quá yếu.
Lần trước đến nước B cô cũng đã cân nhắc qua điểm này, với năng lực trước mắt của cô căn bản không có biện pháp có thế lực của chính mình.
Lần này tới Miến Điện, đúng là một cơ hội tuyệt vời.
Đây cũng là một trong những nguyên nhân trọng yếu khiến lần này cô lựa chọn nhiệm vụ tới Miến Điện.
Kiếp trước có một dong binh đoàn thực lực không tầm thường bị hắc bang bản địa hãm hại diệt sạch ở khu vực Miến Điện. . . . . .
Nếu có thể nhân cơ hội này thu phục nhóm người kia, có thế lực của riêng mình thì rất nhiều chuyện cô làm cũng sẽ dễ dàng hơn.
Ngày hôm sau.
Sau khi giải quyết chuyện ở phường đổ thạch xong, Diệp Quán Quán lập tức dẫn nhóm người Nhiếp Vô Danh lên đường.
Nhất Chi Hoa nhìn mỹ nam băng sơn ở sau lưng, bộ dáng chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói: "Cậu có thể nhanh lên một chút hay không."
Trên lưng mỹ nam lăng sơn vác một hòm nên tốc độ chậm hơn người khác gấp mấy lần.
"Không thể để anh ấy bỏ cái hòm đi sao." Diệp Quán Quán xoa ấn đường, có chút bất đắc dĩ nói.
Nghe lời nói đó, anh bạn ngoại quốc tiến lên, sờ sờ cằm, một đôi mắt to nhìn Diệp Quán Quán, dùng giọng điệu quốc ngữ chưa thông thạo mất tự nhiên nói: "Cô chủ Diệp. . . . . . Cậu ta đi bộ chậm. . . . . . Thật ra thì không có quan hệ với cái hòm kia. . . . . ."
"Đơn giản là lười đi." Đạo Nhân Thần Hư cười nói với Diệp Quán Quán.
Diệp Quán Quán: ". . . . . ." Quả nhiên là lười đến tầm cao mới.
Chỉ là, người lười như vậy, cả ngày lẫn đêm vác một hòm, cũng không dễ dàng.
Bởi vì mỹ nam băng sơn nên sáu người Diệp Quán Quán phải đi lâu hơn mới đi đến đích.
Phía trước là một đồng bằng rộng lớn, ở ngoài cùng bên trái xây một xưởng kỳ dị không hài hòa với nhau.
Nơi này là vùng ngoại ô cách thành phố H Miến Điện mười mấy dặm, còn chưa từng được khai phá, vết người rất hiếm, dường như là không có người nào, thậm chí thỉnh thoảng còn có thể thấy được mấy con dã thú đi ngang qua.
Vì để tránh bứt dây động rừng, Diệp Quán Quán dẫn mấy người Nhiếp Vô Danh và Nhất Chi Hoa đi bộ tới, cũng không sử dụng bất kỳ phương tiện giao thông nào.
"May mắn, con đường này cứ đi thẳng là tới. . . . . . Nếu không thì mình cũng khó nhớ được." Nhìn cái xưởng phía trước, trong lòng Diệp Quán Quán âm thầm nghĩ.
Kiếp trước, cô và đám người Tần Nhược Hi đi tới thành phố H của Miến Điện thì đã từng đi ngang qua nơi này, sau này mới biết có một đám giặc cỏ lẻn vào nhà xưởng sống mái với bọn hắc đạo, cuối cùng đều bị diệt.