"Đúng đúng đúng, đội trưởng nói rất đúng, lúc trước chúng ta đã nói là làm vệ sĩ, hiện tại lại phải làm thêm cả việc diễn kịch, nhất định phải trả thêm phí!" Nhất Chi Hoa vội vàng gật đầu phụ họa.
"Cô chủ Diệp, lần này cô phải trả thêm cho mỗi người chúng tôi ít nhất 200 tệ." Đạo Nhân Thần Hư mở miệng.
"200 cái rắm!" Nhiếp Vô Danh liếc mắt nhìn Đạo Nhân Thần Hư một rồi nhìn về phía Diệp Quán Quán: "Tôi thấy mỗi người phải được thêm 500 tệ!"
"Tôi cho mỗi người các anh thêm 1000 tệ." Diệp Quán Quán cười nói.
Nghe nói Diệp Quán Quán nói vậy, Nhiếp Vô Danh tiến lên, cầm chặt tay của Diệp Quán Quán: "Em gái Hữu Danh, đây là do em nói đấy nhé, mỗi người thêm 1000 tệ, năm người là 5000 tệ, em không được đổi ý đâu đấy!"
Nhất Chi Hoa: "Cô chủ Diệp thật hào phóng."
Đạo Nhân Thần Hư: "Cô chủ Diệp quả nhiên là mạnh tay."
Anh chàng chuyển gạch người ngoại quốc: "Mạnh tay!"
Mỹ nam băng sơn: "?"
Lúc này Diệp Quán Quán không nói gì rút tay về: "Nhưng mà, nói rõ ràng trước, lần này phải diễn nghiêm túc, không được tùy tiện làm bậy."
"Em gái Hữu anh, em cứ yên tâm vào bọn anh, anh sẽ cho em thấy thế nào là ảnh đế thực thụ." Nhiếp Vô Danh kiêu ngạo nói.
Không phải chỉ là diễn một vở kịch thôi sao, cái này chính là cái gọi là nhân sinh giống như một vở kịch, tất cả đều dựa vào kỹ thuật diễn, mỗi người đều là diễn viên giỏi nhất.
Diệp Quán Quán: "..."
Cô chỉ sợ là bọn họ nhập vai quá mức có được không?
"Tất cả qua đây, tất cả qua đây, nghe cô chủ Diệp nói phải diễn cái gì! Nghiêm túc một chút!" Nhiếp Vô Danh phất tay với mấy người Nhất Chi Hoa.
Lúc này tất cả mọi người đều vây quanh Diệp Quán Quán.
"Mọi người đã từng nghe về Hoa Hồng Tử Vong chưa?" Diệp Quán Quán dùng vẻ mặt thần bí nhìn nhóm người Nhiếp Vô Danh.
Nhóm năm người Nhiếp Vô Danh này đều có thực lực không tồi, đương nhiên cũng không thiếu kiến thức và kinh nghiệm cho nên Diệp Quán Quán tin rằng mấy người này chắc chắn đã từng nghe về Hoa Hồng Tử Vong.
Sau khi nhắc đến Hoa Hồng Tử Vong thì Đạo Nhân Thần Hư và anh bạn người ngoại quốc chuyển gạch lập tức cười to, cười đến mức Diệp Quán Quán cũng không hiểu gì.
"Hoa Hồng Tử Vong... Cô chủ Diệp, cô cũng nghe nói về Hoa Hồng Tử Vong à!" Không lâu sau Đạo Nhân Thần Hư ngừng cười.
"Sao vậy, danh tiếng của Hoa Hồng Tử Vong lớn như vậy, tôi đã từng nghe qua thì có gì lạ?" Diệp Quán Quán hỏi ngược lại.
"Ha ha, đội trưởng, anh nói xem tôi có nên nói thật cho em gái Hữu Danh nghe không." Đạo Nhân Thần Hư nhìn về phía Nhiếp Vô Danh.
Sau khi được Nhiếp Vô Danh đồng ý, Đạo Nhân Thần Hư mới cười nói: "Cô chủ Diệp, tôi nói thật cho cô biết là trên đời này căn bản không có Hoa Hồng Tử Vong."
"Không có Hoa Hồng Tử Vong?"
Nghe thấy lời đó của Đạo Nhân Thần Dư thì Diệp Quán Quán lập tức sửng sốt, trên đời này không có Hoa Hồng Tử Vong... Là bọn họ điên rồi hay là cô điên rồi?
Lúc này ánh mắt Diệp Quán Quán nhìn Đạo Nhân Thần Hư lộ ra một tia khinh thường: "Mọi người không biết thì nói là không biết đi."
"Cô chủ Diệp, tôi nói thật đấy, trên đời này quả thực là không có nhân vật Hoa Hồng Tử Vong này, chẳng qua là bịa đặt mà thôi." Đạo Nhân Thần Hư nghiêm túc giải thích.
"Bịa đặt?" Diệp Quán Quán sao có thể tin tưởng được chứ.
Một tổ chức thế lực lớn như vậy cũng có thể bịa đặt ra sao? Lúc trước ở nước ngoài cô còn từng dựa vào việc giả mạo là Hoa Hồng Tử Vong mới có thể giúp nhà họ Tư tránh được một kiếp nạn.
Nếu như là bịa đặt, không chỉ mọi người bị lừa mà ngay cả nhà họ Tư cũng bị lừa sao?
"Lừa cô làm gì, tổ chức Hoa Hồng Tử Vong quả thực không tồn tại. Bắt nguồn của tất cả những thứ này chỉ là một bản thảo mà thôi." Nhất Chi Hoa nói với vẻ mặt chắc chắn.
"Bản thảo?"
Diệp Quán Quán càng nghe càng khó hiểu, rốt cuộc mọi chuyện là thế nào.