"Phải rồi, cô chủ Diệp, cô hỏi về Hoa Hồng Tử Vong làm gì?" Nhất Chi Mai nhìn về phía Diệp Quán Quán, tò mò hỏi.
Diệp Quán Quán sắp xếp lại ngôn từ rồi mở miệng nói: "Lần này, chúng ta chính là phải diễn tổ chức Hoa Hồng Tử Vong này. Tôi diễn Góa Phụ Đen ... Mọi người diễn thành viên của Hoa Hồng Tử Vong."
Nghe lời đó của Diệp Quản Quản, tất cả nhóm người Nhiếp Vô Danh đều sửng sốt. Cái gì? Bảo bọn họ diễn Hoa Hồng Tử Vong?
Năm đó Nhiếp Vô Danh đúng là nghiêm cấm tin tức về Hoa Hồng Tử Vong truyền ra ngoài, bao gồm cả cha Nhiếp cũng hiểu được vì bản thảo năm đó của mình nên mới hình thành nên tổ chức hư cấu này vậy nên cũng vô cùng ủng hộ Nhiếp Vô Danh.
Mà hiện tại, Diệp Hữu Danh vậy mà lại muốn một trong những người sáng tác bản thảo như Nhiếp Vô Danh đi diễn cái tổ chức Hoa Hồng Tử Vong vớ vẩn kia....
"Cô chủ Diệp, Hoa Hồng Tử Vong có gì hay mà diễn, không bằng đến diễn nhà họ Nhiếp của tôi đi... Nhà họ Nhiếp thế nào cũng lợi hại hơn Hoa Hồng Tử Vong mấy trăm lần, ngài suy xét một chút đi. Tôi diễn chính mình cho ngài xem, giá cả rất tiện nghi." Nhiếp Vô Danh đi đến trước mặt Diệp Quán Quán, dùng giọng điệu thương lượng nói.
Nghe vậy, Diệp Quán Quán dùng ánh mắt như nhìn kẻ ngốc để nhìn Nhiếp Vô Danh. Chém ... anh cức chém gió tiếp đi, còn lợi hại hơn Hoa Hồng Tử Vong mấy trăm lần....
"Không được nhất định phải diễn Hoa Hồng Tử Vong." Diệp Quán Quán vô cùng kiên quyết, không cho Nhiếp Vô Danh có cơ hội thương lượng.
Mặc kệ là có Hoa Hồng Tử Vong hay không, kế hoạch của cô cũng không thay đổi.
Còn nếu như tổ chức Hoa Hồng Tử Vong và người đứng đầu là Góa Phụ Đen thực sự chỉ là bịa đặt, không hề tồn tại vậy thì càng tốt.
Bởi vì nếu như vậy thì cũng không có bất kỳ ai tận mắt nhìn thấy tổ chức Hoa Hồng Tử Vong này.
Không bằng cô liền khiến cho Hoa Hồng Tử Vong thực sự tồn tại...
"Vậy thì ... tôi không diễn!" Nhiếp Vô Danh cũng rất kiên quyết lắc đầu, dáng vẻ vô cùng kiên trì với nguyên tắc của mình.
"À... Nếu như anh không diễn thì tôi sẽ nói cho cháu của anh biết rằng anh mời tôi và bạn trai của tôi đi giả mạo làm cha mẹ của cậu ấy." Diệp Quán Quán không thay đổi sắc mặt, nói.
"Đừng mà, em gái Hữu Danh... Chúng ta có việc gì thì từ từ thương lượng..." Nhiếp Vô Danh vừa nghe thấy Diệp Quán Quán lấy chuyện của thằng nhóc quỷ sứ kia ra nói thì mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
Nhiếp Vô Danh anh không sợ trời không sợ chết, chỉ sợ thằng cháu kia của mình.
"Vậy anh có diễn hay không." Diệp Quán Quán mỉm cười nhìn Nhiếp Vô Danh.
"Tôi diễn, tôi diễn được chưa!" Nhiếp Vô Danh rơi vào đường cùng, chỉ có thể đồng ý.
Không nói đến chuyện Diệp Quán Quán có nói sự thật cho thằng nhóc quỷ sứ kia hay không, chỉ cần cô đột nhiên nổi hứng thay đổi, không chịu diễn mẹ của thằng nhóc quỷ sứ kia nữa thì cũng đã đủ để khiến cho Nhiếp Vô Danh đau đầu rồi.
Cho nên, Nhiếp Vô Danh trái lo phải nghĩ, dưới hai tầng uy hiếp, cuối cùng chỉ có thể lựa chọn thỏa hiệp.
"Đội trưởng, đến lúc đó chúng ta sẽ đội mặt nạ bạc, ai cũng không biết là anh diễn!" Anh bạn chuyển gạch người nước ngoài vô cùng thông minh nhanh trí phân tích với Nhiếp Vô Danh.
"Đúng vậy!" Nhiếp Vô Danh vỗ đùi: "Dù sao cũng phải đeo mặt nạ bạc...."
Nói đến đây, Nhiếp Vô Danh nhìn bốn phía xung quanh: "Mặt nạ đâu?"
Khi bọn họ đi theo cô chủ ra ngoài thì cũng không đem theo cái mặt nạ nào!
"Tôi có này." Diệp Quán Quán cười thần bí, mở cái va-li đang cầm trên tay ra.
Trong va-li có đặt lụa đen, một chiếc váy lụa đen dài, mấy cái mặt nạ màu bạc, còn có vài cáiáo choàng đen thêu hoa văn hoa hồng.
"Em gái Hữu Danh, em... em đã sớm chuẩn bị tốt..."
Nhiếp Vô Danh nhìn chằm chằm mặt nạ bạc vàoáo choàng thêu hoa hồng, vẻ mặt sửng sốt. Thì ra cô chủ Diệp này ngay từ đầu đã không định thương lượng với bọn họ, trực tiếp quyết định, ngay cả đạo cụ cũng đã chuẩn bị xong rồi...