"Né sang bên! Né sang bên!" Nhiếp Vô Danh tức giận xua mấy người kia đi, "Em gái Hữu Danh, đừng nghe họ nói bậy! Chỉ là một đứa bé thôi, có thể khó dỗ đến đâu được cơ chứ!"
Diệp Quán Quán nhớ lại khuôn mặt bé trai nhỏ nhắn xinh xắn trong video, "Em cần giả bao lâu?"
Nhiếp Vô Danh nghe Diệp Quán Quán đồng ý, kích động đến nỗi nước mắt đầm đìa, "Anh dùng kế hoãn binh, tranh thủ thời gian tìm người thôi, chờ anh tìm được ba mẹ ruột của thằng bé là được!"
"Nhỡ không tìm thấy thì sao?" Cô không thể giả mạo cả đời...
"Sao có thể chứ, em gái Hữu Danh, em không tin năng lực của anh à? Nếu không tìm ra, anh sẽ nói với thằng bé là nhận nhầm em, lúc đó em có thể đi rồi, phải không!" Nhiếp Vô Danh vội hỏi.
Diệp Quán Quán: "..."
Sao nghe... không đáng tin chút nào thế nhỉ?
"Ngoài ra, còn chuyện này nữa..." Nhiếp Vô Danh nói tiếp.
"Cái gì?" Diệp Quán Quán có dự cảm không tốt.
Nhiếp Vô Danh: "Còn thiếu người cha!"
Diệp Quán Quán: "..."
Nhiếp Vô Danh: "Em gái Hữu Danh, làm người tốt phải làm đến cùng..."
Diệp Quán Quán: "Làm mẹ hờ thì em có thể quyết định, còn cha thì anh chờ đi! Em đã nói rồi, em phải về bàn bạc với bạn trai đã."
Nhiếp Vô Danh gật đầu lia lịa, "Được được được, không thành vấn đề, anh chờ tin tốt của em!"
Sau khi bàn bạc xong, Diệp Quán Quán tạm biệt nhóm người Nhiếp Vô Danh rồi đi một mình.
Vừa đi được nửa bước, điện thoại vang lên.
Thấy trên màn hình hiển thị tên của Diệp Mộ Phàm, Diệp Quán Quán có chút lo lắng, nhận điện, "Alo, anh?"
Phía sau, Nhiếp Vô Danh nghe tiếng "anh" này, chợt dừng bước.
Ài, bao giờ anh mới được nghe em gái mình gọi một tiếng "anh" đây...
"Quán Quán, em chơi đủ chưa? Động tĩnh bên phía Chử Hổng Quang rất nhiều, rất không bình thường, Cung Húc thừa dịp vắng mặt em làm loạn hết cả lên, em có quản không đây, còn nữa, có phải em quên tháng này còn phải thăm ông bà nội rồi không, anh đã chọn xong quà rồi, bao giờ em về?" Diệp Quán Quán vừa nhận máy, một tráng lời trách cứ của Diệp Mộ Phàm đã tuôn xối xả.
Diệp Quán QUán bất đắc dĩ nghe Diệp Mộ Phàm lải nhải, "Đừng hối, em đến sân bay rồi, Ok?"
"Hừ, chơi vui không?" Diệp Mộ Phàm nghiến răng nghiến lợi.
Diệp Quán Quán nhíu mày: "Không tệ, vui lắm."
Giọng Diệp Mộ Phàm cao lên hẳn một tông: "Có phải tiểu tử kia chiếm tiện nghi của em rồi không!!!"
Diệp Quán Quán: "Cho anh cơ hội hỏi lại đấy."
Diệp Mộ Phàm: "... Em chiếm tiện nghi à?"
Diệp Quán Quán: "Người ta là người đàng hoàng, rất ý tứ, sao dễ bị em chiếm tiện nghi vậy cơ chứ."
Diệp Mộ Phàm nghe xong lập tức xù lông: "F*ck! Tại sao, tại sao lại không dễ! Em gái anh tốt như vậy nó dám không cho em chiếm!"
Diệp Quán Quán: "Nên là, rốt cuộc anh muốn em chiếm được, hay không muốn em chiếm được?"
Diệp Mộ Phàm: "..."
Với vấn đề này, Diệp Mộ Phàm vô cùng khó xử.
...
Mấy giờ sau, máy bay hạ cánh xuống sân bay đế đô.
Để tạo bất ngờ cho Tư Dạ Hàn, Diệp QUán QUán lừa Tư Dạ Hàn là đêm mới đến, thật ra đã cố tình bắt chuyến bay sớm nhất.
"Các vị vất vả rồi, phân công hành động đi, tôi về Cẩm Viên một chuyến, báo cáo tình huống với Tư tổng." Diệp Quán Quán nói.
"Cô Diệp vất vả rồi!" Mấy chuyên gia ngọc thạch liên tục nói.
Sau chuyến đi này, thái độ của ba người với Diệp Quán Quán đã thay đổi không ít.
Phía sau, Tiết Lệ nhìn Diệp Quán Quán rời đi, gọi một cuộc điện thoại: "Diệp Quán Quán về Cẩm Viên, đúng, cô có thể đi rồi."