Hứa Dịch lo lắng bên trong xảy ra chuyện, hỏa tốc đưa cô thư kí quèn đó đi, sau đó đứng cạnh cửa nghe lén.
Sau đó vô cùng sợ hãi nghe được bên trong truyền đến một câu kia"Anh mà dám tìm phụ nữ sau lưng em, vậy thì em dám mang một đứa con riêng trở lại" . . . . . .
Hứa Dịch yên lặng tưởng tượng hình ảnh lúc đó. . . . . .
Quá dọa người. . . . . .
Anh ta vẫn nên nhanh chóng xử lí nữ thư kí kia thôi!
. . . . . .
"Tại sao lại trở về nhanh như vậy? Công việc như thế nào rồi?" Tiết Lệ nhìn người thư kí vào chưa được một giờ đã đi ra, mở miệng hỏi.
Vẻ mặt thư kí nhỏ hơi kích động trả lời, "Rất thuận lợi, Cửu gia cũng không dọa người như trong tưởng tượng, trực tiếp cho tôi đi vào báo cáo công việc, thái độ đối với tôi cũng rất ôn nhu, đáng tiếc, tôi vừa mới tiến vào không bao lâu thì người phụ nữ kia trở về.
Phó Tổng Tiết, anh có biết không? Người phụ nữ kia trực tiếp đạp cửa tiến vào! Tôi chưa từng gặp qua phụ nữ thô lỗ như này, không khác gì đàn bà chanh chua!
Tôi còn tưởng rằng năng lực của cô ta mạnh, không ngờ lại là người không nén được tức giận, chắc chắn bây giờ đang náo với Cửu gia!
Tôi hiểu đàn ông nhất, đàn ông ghét nhất loại phụ nữ thô lỗ bạo lực lại cố tình gây sự, huống chi tính tình Cửu gia như vậy, chắc chắn người phụ nữ kia sẽ không có quả ngon để ăn!"
Nghe giọng nói chắc chắn của cô thư kí nhỏ, vẻ mặt Tiết Lệ hòa hoãn mấy phần, "Nếu như cô thật sự lấy được sự yêu thích của Cửu gia, những hứa hẹn cho cô, có thể gấp bội!"
Thư kí nhỏ nghe thấy vậy, sắc mặt lập tức sáng lên, sau đó đáy lòng lại hiện lên vẻ khinh thường, đợi cô ta lấy được sự yêu thích của Cửu gia, chút hứa hẹn này của Tiết Lệ thì có tính là gì.
Thư kí nhỏ đang mặc sức tưởng tượng, lúc này, tiếng chuông điện thoại của Tiết Lệ vang lên.
Không biết đầu kia người ta đang nói cái gì, sắc mặt của Tiết Lệ lập tức trầm xuống.
Một lát sau, Tiết Lệ cúp điện thoại, sắc mặt trầm nhìn thư kí nhỏ, "Đây chính là thuận lợi mà cô nói?"
Thấy sắc mặt Tiết lệ không tốt, sự đắc ý cứng trên mặt cô thư kí nhỏ, hoài nghi hỏi thăm, "Phó Tổng Tiết. . . . . . Sao. . . . . . Thế nào?"
Tiết Lệ: "Cô bị sa thải!"
"Cái . . . . . . Cái gì? Điều này là không thể nào!"
. . . . . .
Lúc đó, một Đại Ma Vương đang dùng đôi mắt nóng rực nhìn cô gái "Thô lỗ" "Bạo lực" lại "Cố tình gây sự" trước mặt.
Bởi vì tức giận mà Diệp Quán Quán cố tình gây sự, đối với anh mà nói, quả thực là quyến rũ lớn nhất.
"Bánh ngọt của em đâu?"
"Đưa cho em như này."
"Vì sao muốn như thế này!"
". . . . . ." Bởi vì muốn nhìn nhiều một chút, bộ dạng bây giờ của cô.
Quả nhiên, một lát sau, Tư Dạ Hàn lấy một chiếc bánh ngọt ra, lửa giận của Diệp Quán Quán lập tức tan thành mây khói.
Trên trán Tư Dạ Hàn xẹt qua một tia bất đắc dĩ.
"Ăn ngon!" Diệp Quán Quán xúc một miếng, trong nháy mắt đôi mắt sáng lên.
Tư Dạ Hàn nhìn cô gái ăn mà phồng má như sóc con, không biến sắc hỏi: "Tại sao đột nhiên muốn ăn cái này?"
Diệp Quán Quán cắn cắn cái thìa, "Em cũng không biết, rõ ràng trước kia rất ghét ăn đồ có hạnh nhân, nhưng gần đây cũng không biết vì sao, đột nhiên vô cùng muốn ăn!"
Nhưng cô nhớ Tư Hạ lại rất thích ăn, lúc trước khi ở trường học, có rất nhiều nữ sinh đưa bánh ngọt hạnh nhân cho cậu ta.
"Vậy sao. . . . . ." Tư Dạ Hàn nghe vậy, ánh mắt lóe lên, giữ kín như bưng.
Sau khi trầm mặc một lát, Tư Dạ Hàn nhìn chăm chú vào cô gái như phá kén thành bướm khuôn mặt nhỏ nhắn càng ngày càng chói mắt chói mắt, hỏi "Khẩu vị, yêu thích, thói quen, còn có thay đổi khác sao?"
Diệp Quán Quán suy nghĩ một chút, "Khẩu vị, yêu thích, thói quen? Hình như không đặc biệt chú ý. . . . . ."
Vẻ mặt Tư Dạ Hàn nghiêm túc: "Suy nghĩ thật kỹ vào."
Diệp Quán Quán nâng cằm lên, mở trừng hai mắt, nghiêm túc suy tư một chút: "Ưmh, càng ngày càng thích anh rồi, có tính hay không?"
Tư Dạ Hàn: ". . . . . . Ừ."