Bởi vì rời đi quá lâu công việc bên Quang Diệu chất đống lại rất nhiều, Diệp Quán Quán không có ngủ lại.
Lúc rời khỏi nhà họ Tư thì đã là đêm khuya.
Đi vào bãi đỗ xe riêng không bao lâu, Diệp Quán Quán quan sát bốn phía theo bản năng.
Không lâu sau, Diệp Quán Quán hơi nhíu mày, chẳng biết tại sao, theo bản năng có chút cảm thấy không được tự nhiên, rất giống như có người đang nhìn mình chằm chằm.
Diệp Quán Quán cũng không nghĩ nhiều, chỉ coi như mấy ngày nay quá mệt nhọc.
Lập tức, mở cửa xe, lái ô tô rời đi.
Trên đường lái xe về nhà, Diệp Quán Quán mở cửa sổ xe ra, cố gắng để cho mình tỉnh táo một chút.
Đêm đã khuya, một vầng trăng cong treo trên trời cao, gió đêm thổi lất phất, cũng thư giãn thoải mái.
Không bao lâu sau, tốc độ xe chậm lại, Diệp Quán Quán hơi nhíu mày, nhìn bảng chỉ đường phía trước, rất nhức đầu.
Phía trước đang thi công sửa đường, cấm chạy xe qua.
Bất đắc dĩ, Diệp Quán Quán chỉ có thể đi đường vòng, đi trên con đường nhỏ bên trái.
Đường xá ngoại ô cũng coi như không tệ, xe cộ qua lại cực ít, Diệp Quán Quán mở nhạc trên xe, đạp cần ga, trong nháy mắt mất hình bóng.
"Rầm!"
Bất thình lình, một bóng người chợt lóe qua mắt Diệp Quán Quán.
Thậm chí, Diệp Quán Quán còn không biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ nghe thấy một tiếng "Ầm" rất lớn, một cú va chạm mãnh liệt.
Dường như theo bản năng, Diệp Quán Quán trong nháy mắt dẫm phanh lại, sườn xe hơi trôi đi, để lại một vệt thắng xe dài mấy chục thước trên mặt đất.
Giờ phút này, Diệp Quán Quán ngồi ở ghế lái, tim đập liên hồi.
Hình như cô vừa mới trông thấy một bóng người thoáng qua. . . . . . Sau đó. . . . . . Cô bị đụng vào. . . . . .
"Xe. . . . . . Tai nạn xe cộ?" Diệp Quán Quán có chút chưa tỉnh hồn lại.
Nếu quả thật đụng người, tốc độ xe của cô quá nhanh, hơn nữa, lấy lực va chạm không hề chậm vừa rồi mà nói, dù là mình đồng da sắt, cũng có thể sẽ bị đụng nát. . . . . .
Ước chừng hơn 10 giây sau, Diệp Quán Quán vội vàng mở cửa xe, từ chỗ tài xế đi ra.
Hai đèn lớn trước xe vẫn đang lóe lên, chiếu sáng phía trước, nhưng Diệp Quán Quán cũng không nhìn thấy người đi đường bị mình đụng vào.
Giờ phút này, ánh mắt Diệp Quán Quán thoáng nhìn, cũng mới phát hiện, trước đầu xe bị đụng mạnh, đã lõm xuống, như vậy có thể thấy được, lực va đập này đáng sợ đến thế nào.
"Xong rồi. . . . . ." Trong lòng Diệp Quán Quán nóng nảy, tìm bốn phía xung quanh.
Trong bán kính trăm mét, bị Diệp Quán Quán lục soát một lần, cũng không có nhìn thấy bất cứ khác thường nào.
Rất nhanh, Diệp Quán Quán đi tới trước xe, mở điện thoại di động bật đèn, ngồi xổm người xuống, thận trọng quan sát gầm xe.
Thậm chí, Diệp Quán Quán không dám mở hai mắt ra, chỉ sợ dưới gầm xe của mình, nhìn thấy một thi thể rời rạc. . . . . .
Vậy mà, gầm xe không có vật gì, chỉ chảy một chút dầu máy.
"Ah. . . . . ." Diệp Quán Quán đứng lên, trên mặt tràn đầy cổ quái.
Chẳng lẽ, mới vừa rồi mình không đụng phải người?
Nhưng nghĩ lại, Diệp Quán Quán lại cảm thấy không đúng, bốn phía không có vật gì, xe cũng không thể đụng vào không khí, hơn nữa, cho dù là đụng phải mèo chó, cũng không thể đụng đầu xe đến lõm xuống.
Lui vạn bước mà nói, dù là đụng phải chó nhỏ mèo nhỏ, tối thiểu cũng phải có thi thể. . . . . .
"Chẳng lẽ, mới vừa rồi mình đụng phải sư tử hay cọp?" Diệp Quán Quán quét bốn phía theo bản năng.
Mặc dù nơi này là vùng ngoại ô, nhưng cũng không thể có động vật hoang dã xông tới để cho cô đụng. . . . . .
Diệp Quán Quán dò xét đầu xe lõm xuống cẩn thận, hình dáng lõm xuống này, rõ ràng là người đụng, thậm chí, Diệp Quán Quán còn nhìn thấy mấy sợi tóc màu trắng, rõ ràng là tóc của người già!