Sau khi bốn người thảo thuận xong, từng người rời đi.
Ở cửa quán rượu, Diệp Oản Oản hỏi Diệp Mộ Phàm, “Sau khi từ chức, bên nhà trọ nhất định phải rời đi, anh chuẩn bị ở đâu?”
Cung Húc vẫn luôn có nhà riêng của mình, Lạc Thần cũng đã tự mua phòng, bất cứ lúc nào cũng có thể dọn đi.
Diệp Mộ Phàm mở miệng nói, “Dĩ nhiên là về nhà, anh đã sớm muốn dọn về ở cùng ba mẹ rồi, hiện tại vừa lúc. Anh đã nói qua với ba mẹ rồi, ba mẹ đều rất vui vẻ! Em thì sao? Có muốn cùng trở về ở hay không?”
Diệp Oản Oản nói, “Em cũng muốn á, nhưng thân phận bây giờ của em ở giới giải trí là Diệp Bạch, trở về ở khẳng định không tiện, lúc trước em đã mua một căn nhà giá rẻ còn có sân nhỏ ở Kinh Giao, mặc dù có hơi chút cũ, nhưng sửa chữa một cái còn rất khá, hoàn cảnh cũng rất yên tĩnh!”
Diệp Mộ Phàm cau mày, “Một mình em ở xa như vậy, anh làm sao yên tâm?”
Diệp Oản Oản không thèm để ý nói, “Không cần lo lắng cho em, em mời người giúp việc, với lại bạn trai em sẽ thường xuyên qua thăm em mà.”
Cô ở Myanmar đã cứu mấy người lính đánh thuê kia, để giấu thân phận nên ngụy trang thành người giúp việc an bài ở trong vườn.
Diệp Mộ Phàm: “…”
Vế sau câu kia mới là quan trọng đi!
Ai, con gái lớn không dùng được a…
Hành lí của Diệp Oản Oản ở nhà trọ lúc cô đi công tác đã để cho người đưa đến nơi ở mới, vì vậy sau khi tách Diệp Mộ Phàm ra, thì trực tiếp đi Kinh Giao.
Xe của Diệp Oản Oản dừng ở ngoài cửa viện.
Chỉ thấy trước mắt là một ngôi nhà lầu nhỏ hai tầng, trong sân còn có một nhà kính trồng hoa, mặc dù hơi cũ một chút, nhưng sửa chữa rất có phong cách, mang theo mấy phần không khí phục cổ điền viên, cách xa thành phố huyên náo, ngược lại có chút cảm giác thế ngoại đào nguyên.
Nơi này đã từng là nơi ở của một kiến trúc sư, bố trí rất không tồi, chẳng qua là năm xưa hai vợ chồng đều dọn đi nước ngoài, chỗ này liền bỏ hoang.
Vừa nghe thấy âm thanh động cơ xe, một thân ảnh lập tức vọt ra, “Chủ nhân, cô đã về! A…”
Lính đánh thuê tiểu Loli mặc trang phục người hầu gái đáng yêu, vừa mới lao ra liền thấy Diệp Oản Oản một thân nam trang, trợn mắt tại chỗ, “A a a! Chủ nhân thật là đẹp trai! Em muốn hôn mê hôn mê hôn mê…”
Mặc dù chủ nhân đã sớm thông báo cho bọn họ cô còn có thân phận là một người đàn ông, nhưng không nghĩ đến bộ dáng chủ nhân mặc nam trang lại đẹp trai như vậy!
Rất nhanh bốn người khác cũng đi ra, người mập mạp mặc quần áo đầu bếp, lão giả một thân quần áo Tuxedo quản gia, người nam tóc dài mang giày đi mưa cầm cây kéo lớn cắt tỉa cành lá, còn người có râu thì mặc quần áo bảo an.
Mấy người đứng thành một hàng, cùng mở miệng: “Chủ nhân! Hoan nghênh về nhà —— ”
Diệp Oản Oản thấy vậy hài lòng gật đầu, còn rất có khuôn mẫu có hình dáng, so với nhóm năm người kia tốt hơn nhiều…
“Chủ nhân, Hải Địch đã chuẩn bị xong thức ăn, xin hỏi khi nào dùng cơm.”Lão giả lính đánh thuê thái độ cung kính hỏi.
Diệp Oản Oản trả lời: “Nửa giờ sau đi.”
………
Trong phòng khách, Diệp Oản Oản ngồi trên ghế sa lon, mặt lộ vẻ suy tư hí hoáy điện thoại di động.
Gửi một tin nhắn cho Nhiếp Vô Danh, sao nhiều ngày như vậy rồi còn không có tin tức?
Lúc trước để cho tiện, cô thêm Wechat của năm người bọn họ, còn lập một nhóm WeChat.
Vì vậy, Diệp Oản Oản trực tiếp gửi một tin trong nhóm WeChat ——
[Có người không?]
Diệp Oản Oản đợi thật lâu, trong nhóm yên tĩnh, không có một người trả lời.
Chẳng lẽ đều đang bận rộn?
Diệp Oản Oản nâng cằm lên lại chờ trong chốc lát, vẫn là không có người trả lời, vì vậy ngón tay điểm một cái, tiện tay phát một bao tiền lì xì trong nhóm.
[Nhiếp Vô Danh đã nhận bao lì xì của bạn]
[Nhất Chi Hoa đã nhận bao lì xì của bạn]
[Thần Hư đạo sĩ đã nhận bao lì xì của bạn]
[Ái Tân Giác La Tiểu Điềm Điềm đã nhận bao lì xì của bạn]
[Người chết đã nhận bao lì xì của bạn]
………
Diệp Oản Oản: “…”