Cái này cũng được sao?
Diệp Oản Oản còn tưởng chết chắc rồi…
Đừng nói những người khác, đến Diệp Oản Oản cũng không nghĩ tới lại có thể lừa được.
Cung Húc nhìn chằm chằm Lạc Thần, cằm đều rớt xuống, “Lạc Thần, cậu nghiêm túc à? Anh ấy vừa vào cửa thì đẩy ngã người ta đè ra cưỡng hôn còn nói lời yêu thương, cậu cho như thế là đùa giỡn…”
Lạc Thần cau mày, “Cậu muốn nói cái gì? Diệp ca không phải đã giải thích rồi sao?”
Cung Húc trợn mắt há hốc miệng, “Mịa nó người thông minh này cơ bản thì…”
Diệp Oản Oản lập tức xông tới, đập một cái trên ót của Cung Húc, hạ thấp giọng cảnh cáo, “Câm miệng cho tôi!”
Nói xong vội vàng nhìn về phía Lạc Thần, “Khụ, không có việc gì không có việc gì, Lạc Thần, cậu đừng ở đây nghe cậu ta nói bậy! Cái tên này chỉ sợ thiên hạ không loạn, bất kể cậu ta nói cái gì, cậu đều đừng nghe, biết không?”
Lạc Thần gật đầu: “Ừm.”
Cung Húc: “…”
Rốt cuộc là ai đang nói bậy! Anh chính là một tên đại lừa gạt! Thật là tức chết…
Lạc Thần hoàn toàn không có hoài nghi cô…Vấn đề khó khăn lớn nhất đã được giải quyết, Diệp Oản Oản chợt thở phào nhẹ nhõm, sau đó không yên tâm kéo Cung Húc đe dọa, “Nếu cậu dám nói bậy trước mặt Lạc Thần, tôi sẽ làm thịt cậu tế trời, có nghe hay không?”
Cung Húc ủy khuất nước mắt lưng tròng, căm ghét trừng mắt về phía Lạc Thần.
Cậu ta còn tưởng rằng trong công ty địa vị thấp nhất là Lạc Thần, bây giờ nhìn lại, Diệp ca coi trọng Lạc Thần hơn cậu ta nhiều..
“A! Đau đớn biết bao! Em có phải là người anh thích nhất hay không, tại sao anh không nói lời nào…” Cung Húc vừa gào, vừa rơi lệ vọt ra khỏi phòng làm việc.
Diệp Oản Oản nâng trán: “…”
Cuối cùng cũng đem quả bom này đưa đi…Bất quá, nguy cơ vẫn chưa được xua tan…
Diệp Oản Oản như có điều suy nghĩ nhín về phía Hàn Thiên Vũ, Lạc Thần tính cách đơn thuần, cộng thêm tin tưởng cô, cho nên hoàn toàn không có hoài nghi, cô nói cái gì cũng đều tin, nhưng Hàn Thiên Vũ thì…
Diệp Oản Oản nhéo mi tâm: “Cái đó, Thiên Vũ…”
Trên mặt của Hàn Thiên Vũ trước sau như một nở nụ cười ôn hòa, mở miệng nói, “Cậu ăn cơm đi, tôi cũng không quấy rầy cậu nữa, chuyện này để nói sau.”
Diệp Oản Oản: “Ây… Được…”
Lạc Thần: “Diệp ca, em cũng đi trước!”
“Đi thôi…” Hàn Thiên Vũ và Lạc Thần trước sau rời khỏi phòng làm việc.
Ngoài cửa.
Sau khi bước ra khỏi phòng làm việc, Hàn Thiên Vũ đột nhiên dừng chân, nhìn về phía Tư Dạ Hàn trên ghế salon trong phòng.
Lạc Thần: “Thiên Vũ tiền bối, thế nào?”
Hàn Thiên Vũ rất nhanh liền khôi phục như thường, “Không có gì, đi thôi!”
………
Trong phòng làm việc.
Sau khi Cung Húc, Lạc Thần và Hàn Tiện Vũ tất cả đều rời đi, thì chỉ còn lại Diệp Oản Oản và Tư Dạ Hàn.
Xác định ba người đã đi thật, Diệp Oản Oản gần như mệt lả ngã ngồi trên ghế sa lon, “Sắc.. Sắc đẹp hại người a… Cuối cùng cũng an toàn…”
Nói xong thì đưa ta chụp lấy mặt của Tư Dạ Hàn, “Đều tại anh! Dáng dấp đẹp trai như vậy làm gì!”
Lúc hai tay Diệp Oản Oản chạm vào mặt, Tư Dạ Hàn mở miệng: “Hàn Thiên Vũ…”
Trong nháy mắt Diệp Oản Oản “Vèo” một cái thu tay về, đứng dậy nghiêng đầu nhìn lại, “Ở đâu ở đâu ở đâu!”
Vẻ mặt Tư Dạ Hàn hơi có chút không biết nói gì, tiếp tục mở miệng nói, “Hàn Thiên Vũ tin tưởng em giải thích?”
Diệp Oản Oản chợt vỗ ngực, “Bảo bối, nói chuyện đừng thở mạnh được không? Người dọa người sẽ hù chết người đấy!”
Tư Dạ Hàn: “… Chẳng lẽ không phải là em có tật giật mình.”
Cô nào có!!! Diệp Oản Oản hừ hừ, hung tợn đi tới, “Em nào có phải kẻ gian, nào có phải trộm, nào có chột dạ! Anh vốn là của em!”
Về phần Hàn Thiên Vũ…“Em cũng không biết cậu ấy rốt cuộc có tin hay không…”