Lạc Thần là đối với Diệp Oản Oản là tin tưởng vô điều kiện, cô nói cái gì cũng tin, coi như không hợp với lẽ thường cũng lựa chọn tin tưởng cô, nhưng tâm tư của Hàn Thiên Vũ, cô thật không đoán được…
“Bất kể như thế nào thì… ăn cơm quan trọng hơn! Bữa trưa tình yêu của em đâu!”
Bữa trưa tình yêu của Đại Ma Đầu, quả nhiên là rất đặc biệt, Diệp Oản Oản quả thật phải liều mạng ăn! Hộp cơm này không cố gắng ăn nhiều một chút thì có lỗi với nỗi kinh sợ hôm nay cô phải chịu!
Khi mở hết ba tầng của hộp đồ ăn, trái tim bị thương nghiêm trọng của Diệp Oản Oản mới khỏi được mấy phần.
Không uổng công cô phải chịu giày vò!
Diệp Oản Oản đang chuyên tâm vùi đầu vào trong thức ăn ngon, ánh mắt liếc qua mới ý thức được Tư Dạ Hàn vẫn nhìn mình, nháy mắt một cái ngẩng đầu lên, “Sao… Làm sao vậy?”
Tư Dạ Hàn nhìn cô một lúc, hỏi: “Có vui không sao?”
Diệp Oản Oản: “Ây… Rất kinh ngạc, rất vui…”
Ah…Có thể không ngạc nhiên, không mừng rỡ sao, cũng sắp chấn kinh nửa cái mạng rồi…
Chẳng qua nếu như trừ bỏ sự việc ngoài ý muốn lúc nãy, ngược lại thật sự rất vui mừng, giống như càng ngày càng giống đang yêu rồi…
Diệp Oản Oản sau khi ăn cơm xong, Tư Dạ Hàn liền đứng dậy rời đi, cô vốn muốn anh ở lâu một chút, bất đắc dĩ tình cảnh mới nãy náo loạn như vậy, nên cũng không dám để anh ở lâu.
Tư Dạ Hàn đẩy cửa rời đi, lúc đi tới cuối hành lang, thấy Hàn Thiên Vũ đứng một mình bên cửa sổ.
Khi thấy Tư Dạ Hàn, đối diện ánh mắt của người đàn ông, cảnh giác đối với nguy hiểm đến từ bản năng, ngay lập tức con ngươi của Hàn Thiên Vũ nhất thời co rút nhanh.
Ánh mắt của Tư Dạ Hàn ngắn ngủi lướt qua ở trên người anh ta, liền cất bước rời đi.
Sau lưng, Hàn Thiên Vũ nhìn bóng lưng đối phương rời đi, thần sắc trấn định trên mặt từ từ biến mất, bàn tay siết chặt…
______
Nhà để xe dưới hầm.
Hứa Dịch chờ lâu đã sớm lo lắng, vừa nhìn thấy ông chủ của mình xuống vội vàng truy hỏi, “Cửu gia, thế nào thế nào? Oản Oản tiểu thư có vui không?”
Tư Dạ Hàn: “Rất vui.”
Hứa Dịch thở phào nhẹ nhõm: “Vậy thì tốt vậy thì tốt, tôi đã nói không có cô gái nào không thích niềm vui bất ngờ mà…”
Tư Dạ Hàn: “Tiền thưởng tháng này của cậu tăng gấp đôi.”
Hứa Dịch nhất thời mừng rỡ: “Cảm ơn Cửu gia!”
Xem ra Oản Oản tiểu thư không phải là vui vẻ bình thường! Quả nhiên sau này anh phải đưa ra cho Cửu gia nhiều chủ ý hơn mới được! Anh phải suy nghĩ thật kỹ…
……………………
“Tùng tùng tùng” tiếng gõ cửa vang lên.
Diệp Oản Oản: “Mời vào!”
Nhìn thấy người tiến vào là Hàn Thiên Vũ, thần kinh Diệp Oản Oản chợt căng thẳng mấy phần, bất quá trên mặt không lộ ra chút nào, vẻ mặt tự nhiên mở miệng nói: “Thiên Vũ, ngồi đi! Địa điểm quay phim hôm nay tôi đã đi được vài nơi, có hai nơi đã được định, một là thành phố điện ảnh, một nơi nữa là ở quán bar, còn có một chỗ khá là phiền toái, có thể muốn…”
Hàn Tiện Vũ: “Diệp Bạch, cậu thích đàn ông?”
Diệp Oản Oản: “…”
………
…….
Sợ nhất… Không khí đột nhiên yên tĩnh…
Hàn Thiên Vũ trực tiếp như vậy khiến cho vẻ mặt bình tĩnh của Diệp Oản Oản trở nên cứng đờ.
Mặc dù thắc mắc, nhưng Hàn Thiên Vũ lại dùng giọng điệu khẳng định.
Quả nhiên a, mượn cái cớ này, cũng chỉ có thể lừa gạt Lạc Thần thôi.
Lạc Thần là thật sự đơn thuần, còn Hàn Thiên Vũ là giả bộ đơn thuần, bất quá chỉ đang cố ý làm bộ tin tưởng, tránh làm khó cô mà thôi.
Diệp Oản Oản đành theo số phận thở dài, “Cậu đã biết…”
Hơn nữa nhìn bộ dạng của Hàn Thiên Vũ, hẳn không phải là lần đầu hoài nghi…
“Cậu phát hiện lúc nào?” Diệp Oản Oản hỏi.
Lời này của Diệp Oản Oản chẳng khác gì trực tiếp thừa nhận.
Hàn Tiện Vũ nghe vậy, bàn tay không dấu vết xiết chặt.
Phát hiện lúc nào…?