Kinh Giao, núi Long Tiềm.
Trong rừng cây, trên một nhánh cây to cành lá rậm rạp.
Nhiếp Vô Danh ngồi vắt vẻo trên cành cây khô, vung vẩy hai chân, trong miệng ngậm một nhành cỏ xanh, đang chán muốn chết nhai nhai đầu ngọn cỏ.
Dưới cây đại thụ, nam tử thân hình cao lớn hỗn huyết lo lắng ngước đầu nhìn lên, hướng về phía nam nhân trên cây, "Đội trưởng, chúng ta còn phải tránh ở chỗ này bao lâu?"
Nhiếp Vô Danh lười biếng mở miệng: "Có thể tránh một ngày liền tốt một ngày!"
Ngoại quốc dời gạch: "Nhưng cứ trốn ở đó như vậy cũng không phải là biện pháp..."
Nhiếp Vô Danh than thở, "Haizz, Tiểu Điềm Điềm, ngươi nghĩ rằng ta muốn tránh ở một nơi hoang giao ngoại dã lại đầy phần mộ như nơi này hay sao? Những nơi có tín hiệu sóng điện thoại quá dễ dàng để tiểu tử kia tra ra, vì vậy ta chỉ có thể đến một nơi không có tín hiệu như ở đây mà ngồi trốn!"
Ngoại quốc dời gạch: "..." Dường như cái này không phải là trọng điểm thì phải?
"Đội trưởng, trước đây không phải ngài nói, muốn để Diệp lão bản hỗ trợ hay sao?"
Nhiếp Vô Danh bất đắc dĩ nhìn hắn một cái, "Ngươi cho rằng tiểu tổ tông nhà ta là hài tử 5 tuổi dễ lừa gạt như vậy hay sao?"Skip in 1000:00 / 01:00: Ad ends in 00:59Ngoại quốc dời gạch: "..." Chẳng lẽ không đúng sao?
Nhiếp Vô Danh tiếp tục mở miệng nói, "Tóm lại biện pháp này quá mức không đáng tin cậy, không phải vạn bất đắc dĩ không thể dùng. Nếu không lỡ như bị phát hiện, mẹ ruột hắn lại không tìm ra được, lưới trời lồng lộng, ta tuyệt đối bị chỉnh đến chết. Ta còn muốn cố gắng kéo dài thời gian, xem có thể tìm ra được mẹ ruột của hắn trước hay không? Không tìm được mẹ ruột, thì tìm được cha ruột cũng không tệ…"
Ngoại quốc dời gạch gãi đầu một cái, "Nhưng mà chúng ta đều đã tìm 4 năm rồi..."
Nhiếp Vô Danh ném ngọn cỏ trong miệng một cái, rên rỉ than thở, "Ta đây là tạo cái nghiệt gì! Lại có một đứa cháu ngoại như vậy! Ngươi xem, tiểu tử Mục gia kia có cháu ngoại đáng yêu biết bao nhiêu! Vì sao tên ngu ngốc đó lại có cháu ngoại đáng yêu đến như vậy, mà ta lại không có? Còn có cháu ngoại nhà Kỷ hội trưởng, ôi chao miệng ngọt ơi là ngọt nhé! Nhưng của nhà ta thì sao, hoàn toàn chính là một tên hỗn thế tiểu ma đầu! Tiểu Điềm Điềm, ngươi nói xem ta nói có đúng hay không?"
Ngoại quốc dời gạch đầy đồng cảm gật đầu, cảm thấy đội trưởng nói vô cùng có đạo lý. Đang chuẩn bị phụ họa nói theo Nhiếp Vô Danh, vừa nhấc mắt, đột nhiên sợ hãi không thôi mà trợn to hai mắt...
Một câu ngạn ngữ Hoa quốc trong nháy mắt hiện lên trong óc hắn: “Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo liền đến!”
Tiểu ma đầu cũng không biết đã đến đây lúc nào, lặng yên không một tiếng động xuất hiện tại phía sau gốc cây, cách đó không xa. Bên người có hai người hộ vệ đi theo, ánh mắt trong trẻo lạnh lùng dừng lại một giây ở trên người của hắn, sau đó chậm rãi hướng về Nhiếp Vô Danh trên cây to nhìn lại.
Ngoại quốc dời gạch quả thật là sợ đến hồn phi phách tán, vội vàng mở miệng nói, "Không... Không đúng! Không đúng! Không đúng! Đội trưởng, ta cảm thấy cháu ngoại ngài rất đáng yêu, rất ngoan ngoãn, rất nghe lời, rất dễ thương. Ai thấy cũng thích, hoa gặp hoa nở, xe thấy xe nổ bánh. Ta từ trước tới nay chưa từng gặp qua tiểu hài tử làm cho người người đều yêu thích như cháu ngoại của ngài..."
Giờ phút này, hắn hận không thể móc ra toàn bộ từ ngữ dùng để ca ngợi tiểu hài tử với vốn tiếng Hoa ít ỏi của hắn.
Nhiếp Vô Danh ngồi trên cành cây, không khỏi cảm thấy sống lưng có chút phát rét, bất quá cũng không để ý nhiều, tỏ vẻ đang nhìn kẻ ngu, hướng về phía đội viên của mình nói, "Ta khinh! Tiểu Điềm Điềm, ngươi có phải là sống trong mộ quá lâu bị quỷ nhập rồi không? Loại từ ngữ mê muội lương tâm thế này mà ngươi cũng nói được?"
Ngoại quốc dời gạch gấp đến độ không kịp thở, dùng sức hướng về phía Nhiếp Vô Danh xua tay, ra hiệu hắn chớ nói, chớ nên nói nữa!
Nhưng Nhiếp Vô Danh nào nhận ra được sự lo lắng nhắc nhở của đội viên mình, vẫn còn đang thao thao bất tuyệt xổ thẳng một tràng…hỏng bét.