Hai tháng sau khi mọi vết thuơng trên người nàng khỏi hẳn, Hoa Triệt mới yên tâm rời xa nàng có việc. Mặc dù hắn ko múôn đi, nhưng chuyện này hắn bắt buộc phải ra mặt.
Còn nàng thì việc đầy đầu, nàng múôn tống bỏ mấy cái việc này sau đó đi theo Hoa Triệt, nhưng hắn ko cho phép.
" Nơi ta đến rất nguy hiểm, em ngoan ngoãn ở nhà đợi chồng em về "
" Anh đi cẩn thận đấy. Em ko thik ra nhặt xác anh về đâu "
Nói rồi, nàng liền lấy từ trong túi một cái vòng cổ, mặt hình phật, đây là cổ vật do mẹ nàng trao lại làm bùa hộ mệnh, giờ đây nó sẽ thay chủ . Sau đó cô ruớn nguời tự đeo cho hắn rồi " chụt" một cái vào mặt hắn
" Cái vòng này sẽ thay em bảo vệ anh. Anh đi nhanh về nhanh nha. Em đợi "
" Được"
Hắn mỉm cừơi với nàng rồi xoay người lên máy bay tư nhân, ở đó có ngũ Bạch và Mặc Nhiên vừa đc phát cẩu luơng miễn phí vừa phải đợi hắn .
Thấy máy bay đã đi xa, nàng cũng quay người lên Audi đời mới nhất do ông xã tặng nàng tới tập đoàn Diệp Y làm việc. Bây giờ chỉ có cách vùi đầu vào công việc thì mới ko có thời gian để nhớ hắn.
Nàng làm quần quật suất ngày, nàng ko dám ngủ nhiều, vì sợ nhớ hắn. Nàng ngoan ngoãn ăn cơm ba bữa như lời hắn dặn. Mở cửa tủ lạnh thì đầy ắp cốc chà tranh mà hắn mua cho nàng.
Thời gian thấm thoát thoi đưa, thời gian rất nhanh đã trôi qua 2 tháng kể từ khi hắn rời đi làm việc. Tối ngày hôm đó, nàng mệt nhọc, nàng nhớ hắn, nhớ da diết.
Nàng ko liên lạc đc với hắn, mà hắn đi cũng thực lâu. Tận 2 tháng! Ghét!
8h tối nàng làm xong việc ở công ty, nàng chx múôn về nhà, vì về nới ấy rất lạnh lẽo. Ngày trc có hắn căn biệt thự mang tên Lãnh ấy chở nên rất ấm áp, khiến nàng chỉ múôn nằm ôm hắn đi ngủ, ôm hắn làm việc thôi.
Nàng mặc áo vest màu xanh kẻ caro cùng màu với quần, ở trong nàng chỉ mặc chiếc áo hai dây màu trắng, tới quán bar bậc nhất thành phố - Diên 720 nàng bay lắc, chơi bời, uống ruợu cho khuây đi nỗi nhớ chồng.
Đến khi mệt rồi, khoảng tầm 10h20 , nguời có chút say nàng mới lết thân thể lên con Audi trở về Lãnh. Khi tới gần nàng king ngạc cổng mở, điện trong nhà sáng chưng.
Chẳng lẽ hắn về rồi?
Nghĩ vậy nàng nhanh chóng cất Audi vào gara, sau đó vội vã mở cửa chạy vào nhà.
Ngồi trc mặt nàng là Hoa Triệt, hắn về rồi! Hắn về rồi! Đằng sau là Mặc Nhiên và ngũ Bạch, nhưng cảm giác áp bức này là sao đây?
Và nàng còn chx hết kinh ngạc tất cả đồ đạc của nàng, nuớc trà chanh hắn mua cho nàng sao lại vứt hết thành một đống giữa cửa phòng sách thế kia?
Hắn nhìn nàng bằng đôi mắt sắc bén, uy áp khiến nta khó thở. Nhưng có vẻ nàng quen rồi nên ko sao, nhưng cứ cảm giác là lạ làm sao ý.
" Triệt.... anh về rồi.. "
Nghe vậy mặt hắn lộ rõ vẻ tức giận, nộ khí xung quanh, ko khí lạnh lẽo bao quanh con phòng.
" Cô là ai mà dám gọi thẳng tên của tôi? Với lại sao cô dám buớc chân vào nhà tôi? "
Đoàng đoàng.! Tiếng sét ngoài trời vang rõ khiến nàng có chút giật mình, gió bão ập tới, những cây hoa trong vuờn bị gió quật đi ngả nghiêng vè một phía.
" Anh.... anh đùa với em đúng ko? Em là vợ anh đây mà "
Vừa nói nàng vừa tiến lên, rồi ôm chầm vào thân thể cao to vạm vỡ ấy. Đúng vậy, mùi huơng quen thuộc của hắn, nàng ko nhầm lẫn đuợc.
Hoa Triệt tỏ rõ sự chán ghét, hắn thô bạo, mạnh tay bóp chặt cô nàng, hắn đứng dậy, nguời nàng bị nâng lên. Nàng hoảng sợ nhưng trong tâm vẫn phải cố giữ bình tĩnh, cô khó thở nắm chặt tay hắn, múôn gỡ bỏ tay hắn ra.
Nàng giãy giụa khó thở
" Cô là cái thá gì dám ôm tôi , lại còn dám xưng là vợ của tôi? "
Nàng khó thở ko thể nói, chân giãy dụa thì giờ đây dần trở nên yếu, ánh mắt lờ đờ giờ đã trực trào vài giọt nuớc mắt. Nàng sắp ko xong rồi.
Mặc Nhiên đứng đằng sau vội vàng lên tiếng
" Lão đại! Cô ấy là ngừơi hầu tôi mới thuê cho ngài. Cô ta có vấn đề về tâm thần nhưng lại rất đuợc việc. "
Nghe vậy, hắn liếc ánh mắt nguy hiểm vè phía Mặc Nhiêm khiến Mặc Nhiên phải rùng mình. Rồi nhìn ngừơi con gái trc mặt sắp ko xong, hắn liền nhém nàng xuống đất.
Nàng liền họ sặc sụa , nhưng vẻ bình tĩnh ấy vẫn còn. Mặc Nhiên vội vã nói
" Cô ta làm lão đại ko vui, nhém ra vuờn thả lũ sói cho cô ta chết! "
Nghe vậy, nàng giật mình, nhưng ko hề mất đi vẻ bình tĩnh. Mặc Nhiên thán phục : ko hổ danh là thiếu phu nhân. Nhưng thời gian này để cô chịu ấm ức rồi.
Hoa Triệt ko có phản ứng gì chỉ xoay ngừơi lên phòng làm việc của hắn. Ngũ Bạch cũng đi theo chỉ còn lại Mặc Nhiên. Hiện tại chỗ này ko có ai, nàng nói
" Chuyện gì đã xảy ra? "
" Y Y chuyện này là lỗi của ctôi. Vì cứu ctôi lão đại bị lũ người man rợ đánh trọng thuơng mất trí nhớ. Nhưng rồi mãi mới xoay xở đc một chút ctôi mới hoàn thành công việc rồi mới về đc "
" Công việc gì? Mà tôi thấy Ngũ Bạch trông cũng mất trí nhớ? "
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!