Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!
Cô chưa từng hỏi một người đàn ông rằng anh ấy có thích mình hay không.

Mặc Trì Úy là người đầu tiên.

Đôi tay cô đặt trên đầu gối, không kìm được mà đan vào nhau, đây là biểu hiện mỗi khi cô thấy căng thẳng.

Thời gian trôi qua mười giây, chỉ mười giây ngắn ngủi nhưng đối với cô mà nói nó dài như một thế kỷ, lâu tới nỗi cô không muốn nghe câu trả lời của anh, bỗng anh trầm giọng trả lời cô: “Thích.”

“Vậy anh có yêu tôi không?” Cô hỏi theo phản xạ. Hỏi xong cô chỉ hận không thể cắt lưỡi đi cho xong. Cô bị điên rồi sao mà lại đi hỏi anh có yêu cô hay không.

Hai người mới quen nhau được bao lâu mà cô lại hỏi anh vấn đề nhạy cảm này chứ. Nhưng lời đã nói ra như bát nước đổ đi, cô chỉ có thể kiên nhẫn, chờ đợi câu trả lời của anh.

Lần này, anh không trả lời, ngồi thẳng dậy và khởi động xe.

Hai hàng mi Đường Tâm Nhan rũ xuống, hàm răng trắng ngà cắn chặt môi. Cô biết rằng sự im lặng của anh chính là câu trả lời tốt nhất. Anh không yêu cô. Nhưng cô lại…

Hít sâu một hơi, cô nhìn đường nét khuôn mặt tuấn tú sắc sảo của anh, tâm trạng khó nói: “Thực ra tôi muốn nói với anh rằng, tôi cũng không yêu anh.”

Cô cũng giống như anh, cùng lắm chỉ là thích, vẫn chưa đến mức yêu.

Vậy nên, anh không yêu cô, cô cũng không cảm thấy khó chịu đến nỗi không thở nổi, nhiều nhất chỉ là có chút mất mát.

Mặc Trì Úy khẽ liếc sang cô, đôi mắt u ám, thâm trầm.

Trên xe im lặng hồi lâu, anh để một bàn tay trên vô lăng, tay còn lại muốn xoa nhẹ đầu cô, nhưng cô lại nghiêng đầu tránh đi.

Tay anh cứ thế giơ giữa không trung. Một lúc sau anh mới vội thu tay về.

Anh nhìn con đường bê tông bằng phẳng bên ngoài kính chắn gió, trầm giọng nói: “Tôi rất nghiêm túc với cuộc hôn nhân này.”

Đường Tâm Nhan nhìn gương mặt lạnh lùng nghiêm nghị với đường nét rõ ràng của anh, trầm mặc một hồi mới mở miệng: “Thực ra, tôi vẫn luôn không hiểu, tại sao anh lại muốn kết hôn chớp nhoáng với tôi như thế?”

Nhớ đến phản ứng của anh mỗi khi hai người thân mật, cô không xác định hỏi anh: “Hay là anh chỉ cảm thấy hứng thú với cơ thể của tôi?”

Ánh mắt Mặc Trì Úy thâm sâu khó nắm bắt: “Thực ra, lúc mới bắt đầu, tôi có hứng thú với em là bởi vì em có thể khiến cho… tôi có phản ứng. Những năm qua, không phải không có người phụ nữ nào nhảy vào lòng tôi ôm ấp, nhưng chưa bao giờ tôi có ý nghĩ muốn ngủ với những người phụ nữ đó.”

Đường Tâm Nhan cắn môi nhìn vào mắt anh, trong đó hiện ra vẻ “thực sự là như vậy”.

Vậy thì sau khi gặp Kiều Phi Nhi, lẽ ra anh không cần cô nữa mới đúng!

“Trên đời này rất ít người giống như anh, chỉ vì muốn ngủ với một người phụ nữ là muốn kết hôn chớp nhoáng với cô ấy.” Môi cô cong lên đầy mỉa mai: “Vậy bây giờ, nếu tìm được một người phụ nữ khác ngoài tôi mà có thể khiến anh thấy hứng thú, thì giữa chúng ta có phải sẽ có thể kết thúc đúng không?”

Cô quay khuôn mặt nhỏ nhắn về phía cửa xe, nhìn hàng cây úa vàng hai bên đường, trong lòng có chút hụt hẫng: “Thời gian vừa qua, cảm ơn anh đã giúp đỡ tôi, sau này nếu anh có việc gì cần tôi giúp, tôi nhất định sẽ báo đáp anh.”

Mặc Trì Úy nhìn cô, con ngươi thâm thúy, tựa như khoảng không vũ trụ bất tận, cực kỳ nguy hiểm: “Em lại muốn ly hôn với tôi?”

Đường Tâm Nhan: “Lẽ nào anh không thấy chúng ta như thế này rất nhàm chán sao? Anh không yêu tôi, lại có tình nhân mới, vậy tại sao lại còn muốn cướp đi cả sự tự do của tôi?”

“Có cần tôi nhắc em rằng, nếu lần này ly hôn nữa thì em là người đã trải qua hai đời chồng rồi. Ngoài tôi ra, còn có ai muốn cưới em sao?” Đôi mày kiếm của anh khẽ nhếch, giọng lãnh đạm lộ vẻ giễu cợt, thật khiến người nghe muốn tẩn cho một trận.

Cái gì mà ngoài anh ta thì không ai muốn cưới cô?
Nhấn Mở Bình Luận