Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

CÔ VỢ NGỌT NGÀO: LÃO CÔNG, ÔM MỘT CÁI

Mặc Trì Úy nhìn cô với ánh mắt tối đen: “Em đã nhìn thấy tôi ở An Thành?”

Anh cẩn thận nhớ lại, mấy ngày trước, anh đã nghe lời Tiêu Dực dưỡng thương ở bệnh viện, trừ việc Kiều Phi Nhi đêm đó hẹn anh ra ngoài hỏi chuyện của Lục Tử Thâm, anh mới đến nhà hàng Tây đó một chuyến.

Chẳng lẽ hôm đó cô đã nhìn thấy anh ở nhà hàng Tây kia? Đúng vậy, sau ngày hôm đó, thái độ của cô đối với anh đã thay đổi.

Anh nhìn cô, trầm giọng nói: “Mấy ngày trước quả nhiên là bận công việc. Chỉ có hôm đó mới có thời gian ăn tối ở nhà hàng Tây với Kiều Phi Nhi.”

Đường Tâm Nhan bán tín bán nghi nhìn anh chằm chằm: “Thật sao? Anh không nói dối tôi nữa sao?”

Mặc Trì Úy kéo cánh tay bị thương của cô lại, vừa sát trùng vừa bôi thuốc cho cô, anh nhẹ giọng nói: “Sau này em không được ghen lung tung nữa đâu đấy.”

Đường Tâm Nhan nhìn khuôn mặt tuấn tú không chê vào đâu được của anh, đôi mắt xinh đẹp của cô lại phủ một tầng phức tạp: “Mặc Trì Úy, thật ra tôi không muốn ghen hờn vô cớ, nhưng sau khi bị Phó Tư Thần phản bội và làm tổn thương, tôi rất sợ mình lại bị lừa dối một lần nữa. Thực ra tôi cũng ghét sự mẫn cảm, yếu ớt và tự ti này của mình.”

“Tôi của ngày trước không giống thế này mà phóng khoáng tự tin. Nhưng từ sau khi gia đình tôi gặp biến cố, nếm đủ thói đời bạc bẽo, lại bị Phó Tư Thần và Đường Vũ Nhu phản bội, tôi liền trở thành “đà điểu”, luôn có thói quen tự bảo vệ chính mình. Một người giỏi giang, xuất chúng như anh, bên cạnh anh vốn dĩ không thiếu phụ nữ tốt hơn tôi. Tôi không hiểu tại sao anh lại kết hôn với tôi, tại sao lại đối xử tốt với tôi. Tôi sợ bản thân mình sẽ lại lún sâu vào, càng sợ bản thân bị tổn thương. Thực ra, tôi cũng không muốn bản thân mình lúc nào cũng lo được lo mất…”

Nói xong, cô vùi khuôn mặt nhỏ của mình giữa hai tay, không nhịn được nức nở. Đôi vai gầy không ngừng run rẩy.

Mặc Trì Úy duỗi cánh tay dài ra, nhẹ nhàng ôm cô vào lòng.

Lòng bàn tay rộng vuốt ve mái tóc dài của cô, chiếc cằm vững chãi đặt trên đỉnh đầu cô, trầm giọng nói: “Em lo được lo mất, có nghĩa là em đã bắt đầu để ý đến tôi rồi. Dù là vợ chồng hay là tình nhân, từ lúc quen biết đến khi chung sống, rồi cho đến khi tin tưởng lẫn nhau, tất cả đều cần phải dung hòa và thích nghi “.

“Trong khoảng thời gian này, tôi sẽ bao dung cho tính khí, lỗi lầm, khuyết điểm và cả sự bướng bỉnh của em.”

“Em chỉ cần nhớ rằng chồng em có thể bao dung mọi thứ của em, nhưng chỉ không thể chấp nhận việc em đến gần những người đàn ông khác!”

Đường Tâm Nhan nhấc đầu khỏi cánh tay anh, trừng lớn đôi mắt đỏ hoe: “Anh quá bá đạo rồi đấy!”

“Có thể nói chuyện, nhưng không được phép cười với người khác.” Cô hẳn là không biết, mỗi khi cô cười, đôi mày cong cong, trên khóe môi thấp thoáng lúm đồng tiền nhỏ, đẹp đến mê người.

Đường Tâm Nhan lại vùi mình vào trong vòng tay anh, mím môi trầm giọng than thở: “Anh cứ nói thẳng ra là không cho tôi cười với Phượng Cừ đi.”

“Còn cả Phó Tư Thần nữa.”

Đường Tâm Nhan: “…”

Cô ấy cười với Phó Tư Thần lúc nào?

Nghĩ đến những ngày qua, anh khiến cô cứ lo được lo mất, trong lòng cô vừa tủi thân, vừa giận dỗi, liền mở miệng liền cắn vào ngực anh.

Trong khách sạn có hệ thống sưởi, sau khi vào cửa, anh cởi áo khoác ngoài và chỉ mặc một chiếc áo sơ mi màu trắng.

Vết cắn của cô, như vô tư, như tình cờ cắn hạt đậu đỏ nhỏ trên ngực anh.

Anh kêu rên một tiếng.

Thanh âm không giống như là bởi vì đau, mà là vì bị trêu chọc, cảm xúc trong lòng trào lên bật thành tiếng. Gợi cảm, hấp dẫn và mê người. Tai của Đường Tâm Nhan đỏ bừng vì tiếng kêu rên của anh.

Cô vội vàng ngẩng đầu khỏi cánh tay anh, liếc thấy một vết ướt nhỏ trên ngực anh, chiếc áo sau khi dính nước trở nên trong suốt, bên trong thấp thoáng một chấm đỏ nhỏ.
Nhấn Mở Bình Luận