Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

CÔ VỢ NGỌT NGÀO: LÃO CÔNG, ÔM MỘT CÁI

Nhìn thấy khuôn mặt liền tái nhợt của Đường Tâm Nhan, Phượng Cừ nhíu mày, trong lòng lại có một nỗi đau không hiểu được.

Ở bên kia Mặc Trì Úy và Mạnh Bạch Chỉ, vừa mới ngồi xuống vị trí đặt trước, Mạnh Bạch Chỉ liền thấy Đường Tâm Nhan người chéo đối diện họ.

Khi nhìn thấy Đường Tâm Nhan, Mạnh Bạch Chỉ nhíu chặt đôi lông mày lại, thật đúng là oan gia ngõ hẹp, lại gặp người phụ nữ này.

Mạnh Bạch Chỉ có ý muốn chủ nhà hàng đuổi Đường Tâm Nhan đi, nhưng khi nhìn người đàn ông ngồi đối diện Đường Tâm Nhan, đôi mắt trong veo xinh đẹp của cô, nhanh chóng lóe lên một tia hung ác tính toán.

“A Lãnh, chúng ta cần đổi nhà hàng khác không?”

Mạnh Bạch Chỉ nhẹ nhàng hỏi.

“Nhà hàng này tôi đã chọn, cô nên biết, tôi không thích đổi.” Mặc Trì Úy nhíu chặt lại, cùng Mạnh Bạch Chỉ đến nhà này nhà hàng này ăn cơm đã là cực hạn của anh rồi.

“Em cũng không muốn nhưng em sợ… Sợ có người ảnh hưởng đến khẩu vị của anh.” Đôi mắt to của Mạnh Bạch Chỉ lóe sáng lên.

Lời nói của cô ta khiến lông mày Mặc Trì Úy nhíu chặt hơn.

“Tâm Nhan, nhất định phải ăn nhiều một chút, như vậy cục cưng mới có thể đủ dinh dưỡng.”

Tâm Nhan?

Đột nhiên nghe hai chữ quen thuộc, Mặc Trì Úy theo bản năng nhìn sang bên cạnh, khi anh nhìn thấy Phượng Cừ đang âu yếm đút cho Đường Tâm Nhan ăn gì đó, đôi mắt chim ưng đen sâu thẳm của anh hiện lên một tia nguy hiểm nhưng lại quang mang.

Chết tiệt, người đàn ông này dám đối xử với cô theo cách này?

Nhìn thấy cảnh như vậy, khuôn mặt đẹp trai của Mặc Trì Úy toát ra vẻ giận dữ.

Đường Tâm Nhan là một phụ nữ thông minh, cho nên khi Phượng Cừ đút cô ăn một món gì đó, cô liền lập tức đoán được dụng ý của anh.

“Yên tâm đi, sẽ không hại cô đâu.”

Gương mặt đẹp trai của Phượng Cừ nở một nụ cười ma mị.

Đường Tâm Nhan gật đầu, hé cái miệng anh đào nhỏ, cảnh ăn uống thân mật của hai người ngay lập tức khiến cho Mặc Trì Úy lo lắng.

“A Lãnh, anh không sao chứ?”

Sắc mặt lạnh của Mặc Trì Úy khiến cho Mạnh Bạch Chỉ có chút sợ hãi, nhưng lo lắng hơn, cô thật không ngờ, Mặc Trì Úy vẫn bị ảnh hưởng bởi người phụ nữ Đường Tâm Nhan.

Mình phải làm sao bây giờ?

Cô tuyệt đối không thể để người phụ nữ này lại gần chồng chưa cưới của cô ta nữa.

“A Lãnh, ấy là ai vậy, em thấy người đàn ông ngồi đối diện cô ta, hình như là ngôi sao Phượng Cừ, có vẻ họ có quan hệ rất thân thiết!”

Mạnh Bạch Chỉ cười nói, nhưng trong nụ cười này hầu như là có ý châm chọc.

“Gọi món!”

Mặc Trì Úy quát lớn tiếng quát, trong đôi mắt đen sâu như biển, không có một chút nhiệt độ, giống như băng ngàn năm, làm cho người ta không dám dễ dàng tới gần.

Mặc dù trên mặt nở một nụ cười tươi nhưng sâu trong đôi mắt hơi rủ xuống của Mạnh Bạch Chỉ lại như có một nụ cười ranh mãnh như hồ ly.

Bởi vì vị trí mà Mặc Trì Úy có thể nghe thấy rõ ràng, Phượng Cừ trêu chọc, Đường Tâm Nhan nũng nịu nói nhỏ nhẹ, hơn nữa có thể để cho anh thấy rõ cô đang vui vẻ hưởng thụ sự chăm sóc của Phượng Cừ đối với cô.

Người phụ nữ chết tiệt, cách đây không lâu còn không ngừng nói yêu mình, vậy mà giờ đây…

Đường Tâm Nhan bị ánh mắt rực lửa của Mặc Trì Úy làm cho bối rối, cô nói: “Phượng Cừ, tôi muốn đi toilet một chút.”

Khi cô đứng lên, Phượng Cừ còn chu đáo giúp cô đứng lên.

“Cẩn thận một chút, tôi ở đây đợi cô.” Vẻ mặt “nuông chiều” của Phượng Cừ dặn dò nói.

Đường Tâm Nhan quay lại nở nụ cười rạng rỡ với Phượng Cừ, sau đó cô khẽ vuốt bụng mình rồi đi về phía toilet.

Bởi vì mang thai nên Đường Tâm Nhan ở trong toilet một lúc, nhìn thấy mình xinh đẹp quyến rũ trong gương, trên môi có một chút chua xót.

Mặc Trì Úy và Mạnh Bạch Chỉ đang ăn cơm bên ngoài, cô không muốn ra ngoài toilet, ra ngoài đối mặt với họ.

Thở dài một hơi, Đường Tâm Nhan dùng nước lạnh vỗ nhẹ lên má, sau đó mới đi ra toilet.

“Anh…” Đi ra toilet, Đường Tâm Nhan kinh ngạc khi thấy Mặc Trì Úy đứng bên ngoài dựa vào tường, cô còn không kịp phản ứng, Mặc Trì Úy đã kéo cô đến phòng bên cạnh, sau đó nhanh chóng khóa cửa phòng.

“Mặc Trì Úy, anh muốn làm gì?” Đột nhiên bị Mặc Trì Úy kéo vào phòng trống, sắc mặt Đường Tâm Nhan sợ hãi đến tái mét.

Nghĩ đến hình ảnh Phượng Cừ đút cho Đường Tâm Nhan ăn một cách thân mật, trong lòng Mặc Trì Úy liền cảm thấy rất khó chịu, anh lấy trong túi quần ra điếu thuốc lá, nhưng khi nhìn thấy cái bụng căng phồng của Đường Tâm Nhan, anh ném mạnh xuống đất.

Đường Tâm Nhan không muốn ở trong phòng với Mặc Trì Úy, cái lạnh phát ra từ người anh làm cho cô không thở nổi.

Xoay người vừa định rời khỏi, đầu ngón tay đặt lên nắm cửa, mở cửa ra, nhưng mới hé cửa, đã bị người đó đóng chặt lại.

Quay đầu lại nhìn người đàn ông u ám phía sau, cô nhíu chặt đôi mày lại nói: “Anh làm gì vậy? Không phải anh không cho tôi xuất hiện trước mặt anh sao? Kéo tôi đến đây là có ý gì? Tôi đi cũng khá lâu, Phượng Cừ sẽ lo lắng cho tôi, bỏ tay ra!”

Nghe thấy Đường Tâm Nhan nhắc tới Phượng Cừ, sắc mặt Mặc Trì Úy càng trở nên khó coi hơn, đôi môi mỏng của anh mím lại thành một đường thẳng, khi thế toát ra làm người ta phát lạnh.

“Cô và người đàn ông bên ngoài là quan hệ gì?”

Mặc Trì Úy chất vấn, giọng điệu dò xét đó làm cho đôi lông mày của Đường Tâm Nhan nhíu chặt lại.

Anh dựa vào cái gì mà dùng giọng điệu chất vấn đó để chất vấn cô?

Dựa vào cái gì?

Sự kiêu ngạo trong cơ thể làm cho đôi môi đỏ mọng của Đường Tâm Nhan nở một nụ cười xinh đẹp yếu ớt.

Càng tức giận càng phải cười, nhưng trong mắt lại lóe lên sự lạnh lùng chế giễu: “Anh Mặc, xin hỏi anh có tư cách gì chất vấn quan hệ của tôi và Phượng Cừ? Nếu anh có thời gian rảnh rỗi thì anh nên đối phó với vợ chưa cưới của mình đi.”

Mặc Trì Úy nắm lấy tay Đường Tâm Nhan: “Tôi không muốn lãng phí thời gian, nói cho tôi biết, cô và người đàn ông bên ngoài rốt cuộc là quan hệ gì?”

Trong giọng nói trầm thấp lạnh lùng lộ vẻ tức giận, đôi mắt đen sâu thẳm như đại dương càng ánh lên tia tinh nhuệ.

Đường Tâm Nhan hừ lạnh một tiếng.

“Lúc anh nhẫn tâm đuổi tôi ra ngoài, thì anh đã không còn tư cách hỏi về cuộc sống cá nhân của tôi, anh Mặc, sau này đừng gặp lại, xin anh đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa, đừng quấy rầy cuộc sống của tôi.”

Giọng điệu bình tĩnh của Đường Tâm Nhan, không nghe ra bất kỳ gợn sóng nào.

Mẹ kiếp, cô đang muốn phân rõ giới hạn giới hạn với mình sao?

Muốn cùng người đàn ông ngoài kia như hình với bóng sao?

Sự ghen tuông trong lòng khiến Mặc Trì Úy đột nhiên ôm Đường Tâm Nhan vào lòng, bàn tay to khỏe của anh nắm chặt chiếc cằm nhỏ nhắn thanh tú của cô.

“Anh… Anh muốn làm.....” Hai từ còn chưa kịp nói ra, đôi môi mỏng và gợi cảm của Mặc Trì Úy đã bịt chặt chính xác cái miệng nhỏ nhắn hoa anh đào của cô, tùy ý cạy mở đôi môi đỏ mọng mím chặt của cô, hôn nồng nhiệt như song biển cuồng nộ, ngay lập tức đã nuốt chửng tất cả ý thức của Đường Tâm Nhan.
Nhấn Mở Bình Luận