Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

CÔ VỢ NGỌT NGÀO: LÃO CÔNG, ÔM MỘT CÁI

“Nơi này có… có nhiều người quá, chúng ta vẫn nên mau đi thôi, em muốn… muốn đi xem con trai.” Đường Tâm Nhân khuôn mặt xấu hổ, gấp gấp muốn được lên xe, nhưng… nhưng lại bị bàn tay to lớn của Mặc Trì Úy siết chặt giữ lại.

“Bà xã, chuyện mà em nên làm, hình như vẫn chưa làm thì phải, cho nên… cho nên chúng ta không thể rời khỏi.” Mặc Trì Úy cười nói.

“Nhưng mà… nhưng mà ở đây nhiều người lắm, sẽ… sẽ ngại lắm đó.” Đường Tâm Nhan liếc mắt nhìn về phía bên cạnh, gương mặt vốn đã ửng hồng lại càng thêm đỏ.

Mặc Trì Úy nhún vai nhất quyết không lên xe, Đường Tâm Nhan không còn cách nào khác đành kiễng chân hôn lên khuôn mặt tuấn tú của anh.

“Như này vừa ý anh rồi chứ…” chữ “gì” vẫn còn chưa kịp nói ra khỏi miệng, đôi tay to lớn của Mặc Trì Úy đã nâng đỡ khuôn mặt hồng hào thanh tú của cô, đôi môi mỏng gợi cảm đã mím chặt giữ lấy đôi môi đỏ mọng.

“Hưm…” Tiếng kêu của người phụ nữ tràn ra từ đôi môi đỏ mọng của Đường Tâm Nhan, nếu không phải đang ở nơi không thích hợp, Mặc Trì Uý thật sự không biết có khống chế được ngọn lửa dục vọng đang bừng lên trong lòng hay không.

“Mẹ ơi, chú kia đang hôn cô đó, gương mặt xấu hổ chưa kìa.” Giọng một đứa trẻ trong sáng lanh lảnh vang lên bên tai Đường Tâm Nhan.

Nghe thấy lời trêu chọc của đứa trẻ, Đường Tâm Nhan vội vàng đẩy Mặc Trì Úy ra, dường như xấu hổ chỉ còn nước đào hố chui xuống đất trốn.

“Mẹ ơi, cô kia xấu hổ rồi.” Cậu bé tiếp tục mở miệng nói.

Câu nói này của cậu bé khiến cho sắc mặt của Đường Tâm Nhan lại càng thêm ửng đỏ.

“Bảo bối, không được phép nói linh tinh, chúng ta mau đi tôi.” Mẹ của đứa trẻ nghe thấy lời nói của con trai mình, cô ấy cũng tỏ vẻ xấu hổ, nhanh chóng bế con trai mình bước vào bệnh viện.

“Đều tại anh, em bị một đứa nhóc trêu chọc rồi.”

Đường Tâm Nhan giơ một nắm tay bé nhỏ lên, giả vờ tức giận đấm vào ngực Mặc Trì Úy.

Bàn tay to lớn của Mặc Trì Úy nhẹ nắm chặt cổ tay cô, nhẹ nhàng kéo bàn tay nhỏ bé lên môi đặt lên trên đó một hôn.

“Được ở bên cạnh em chắc chắn là điều hạnh phúc nhất trong cuộc đời anh.” Giọng nói trầm thấp của Mạc Trì Úy như suối trong vắt truyền vào tai Đường Tâm Nhân.

“Đồ ngốc.”

Khuôn mặt Đường Tâm Nhan lộ rõ vẻ vui sướng.

Hai người sau nửa tiếng đồng hồ mới về tới biệt thự. Nhìn thấy bảo bối nhỏ đang được người giúp việc bế trong lòng cười toe toét, Đường Tâm Nhan lập tức chạy tới trước mặt cậu bé.

“Bảo bối, mẹ về rồi nè.”

Đường Tâm Nhân vui sướng bế cậu bé, nhẹ nhàng đặt lên khuôn mặt nhỏ mũm mĩm một nụ hôn, cậu con trai bị trêu trọc cứ cười khúc khích.

“Bà xã, bác sĩ nói em vẫn cần phải nghỉ ngơi.” Mặc Trì Úy bước tới bên Đường Tâm Nhan, nhẹ nhàng nói, anh đưa tay ra muốn ôm cậu bé, dù sao trọng lượng của con trai đối với một người phụ nữ thân thể vẫn còn yếu, thì cũng là một gánh nặng không nhỏ.

“Đừng mà, đừng có giành con với em, con trai là tình yêu lớn nhất của em.”

Đường Tâm Nhan vội vàng ôm lấy đứa nhỏ, nhanh chóng tránh hỏi đôi tay của Mặc Trì Úy.

“Tình yêu lớn nhất của em?” Mặc dù là con ruột của bản thân, nhưng khi nghe được những lời như vậy, Mặc Trì Úy vẫn có chút không thoải mái.

Trước giờ anh cũng chưa từng nghĩ tới, một người trước giờ luôn đứng trên cao như anh lại có một ngày phải ăn giấm của con trai ruột mình.

Nhóc con, con đang khiêu khích cha hay sao?

Nhìn thấy ánh mắt đầy tự mãn của con trai mình, Mặc Trì Úy đơn giản là không thể tưởng tượng nổi, đây có phải là dáng vẻ của một đứa bé mới vài tháng tuổi hay không?

Chơi với con trai một lúc, cho đến khi cậu bé có chút buồn ngủ, Đường Tâm Nhan mới ôm con đi về phòng trên nhà.

Người phụ nữ này hoàn toàn không hề để ý đến sự tồn tại của anh hay sao?

Vẫn luôn ngồi trên sô pha nhưng Mặc Trì Úy lại không hề nhận được một chút sự chú ý nào từ Đường Tâm Nhan khiến cho anh một mặt bất lực.

“Cậu chủ, cậu muốn uống thêm một cốc cà phê không ạ?” Người giúp việc đi tới bên cạnh Mặc Trì Úy, nhẹ nhàng hỏi. Khi nhìn thấy sắc mặt không được tốt cho lắm của Mặc Trì Úy, người giúp việc biết ý đứng ra xa một chút.

“Không cần.”

Mặc Trì Úy đi thẳng về phòng phía trên lầu.

Anh ở phòng đợi gần một tiếng đồng hồ mới thấy Đường Tâm Nhan vui vẻ trở về phòng, con lớn rồi cho nên Đường Tâm Nhan chơi với con một lúc vẫn không tránh khỏi có chút mệt mỏi.

“Cô gái, anh có chút hối hận khi để em sinh thằng bé nhóc kia rồi.” Mặc Trì Úy sau khi bước vào phòng Đường Tâm Nhan liền mở miệng nói ra một câu.

“Anh… Anh sao vậy?” Nghe Mặc Trì Úy nói ra câu nói, khuôn mặt Đường Tâm Nhan đầy hoảng hốt, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Khi cô bước tới trước mặt Mặc Trì Úy, liền bị anh ôm vào trong lòng.

“Chỉ một đứa này thôi, sau này không cho sinh thêm nữa.” Mặc Trì Úy ôm chặt Đường Tâm Nhan, nhẹ nhàng nói bên tai cô.

“Chỉ sinh một đứa?” Đường Tâm Nhan lắc đầu: “Sau này em vẫn muốn sinh thêm một bé gái nữa, em muốn con gái của chúng ta make up giống như công chúa nhỏ vậy, thậm chí con trai, cũng sẽ thành hoàng tử, nếu như có thể thì em vẫn còn muốn sinh thêm nữa, sinh ba…” từ “đứa” vẫn còn chưa nói ra khỏi miệng, Mặc Trì Úy đã hoàn toàn bịt kín đôi môi đỏ mọng vô tận của Đường Tâm Nhan.

Đôi môi đỏ mọng này so với nụ hôn trước đó có sự khác biệt, Đường Tân Nhan cảm nhận rõ ràng, có dấu vết của sự độc đoán và kiêu ngạo.

Những nụ hôn điên cuồng như thể sóng biển cuốn đi hoàn toàn ý thức của Đường Tâm Nhan.

Khi Đường Tâm Nhan có ý thức lại thêm một lần nữa, toàn thân chỉ cảm thấy lạnh sống lưng.

“Ông xã, anh…” khi cô nhìn thấy cơ thể của mình, không ngờ… không ngờ không còn một chiếc quần hay áo nào trên người cả, toàn thân đều rất kinh ngạc.

Người đàn ông thối tha này, từ lúc nào anh đã cởi hết được quần áo cô ra vậy?

“Lúc này khi hôn khiến em nhập tâm quá, cho nên em… hoàn toàn không hề để ý tới, anh đang làm gì cả, bà xã, tối nay, chúng ta hãy… từ từ hưởng thụ đi.”

Nụ cười mơ hồ trên mặt Mặc Trì Úy và ánh mắt nóng rực khiến khuôn mặt nhỏ nhắn của Đường Tâm Nhan đỏ bừng.

Dưới sự trêu chọc có chủ ý của Mặc Trì Úy, Đường Tâm Nhan mất hết sức phản kháng…

Tỉnh dậy lần nữa cũng đã là hai giờ đêm, Đường Tâm Nhan trong bụng có chút đói, từ từ mở mắt, tay phải theo bản năng duỗi ra phía bên cạnh.

Người đâu?

Cảm giác bên cạnh như trống không vậy, Đường Tâm Nhan vốn dĩ vẫn còn chút mơ hồ ngái ngủ, vội bật người ngồi dậy, nhanh chóng mở đèn.

Thật sự là không có người? Muộn như vậy rồi, anh ấy còn đi đâu cơ chứ?

Không nhìn thấy Mặc Trì Úy, trong lòng Đường Tâm Nhan bỗng xuất hiện một dự cảm khác lạ.

Cô nhanh chóng rời giường, đến cả áo khoác ngủ cũng không kịp mặc, chân không chạy ra khỏi phòng.

Thơm quá đi. Lúc chạy tới phòng dưới nhà, Đường Tâm Nhan ngửi thấy một hương cà phê phảng phất.

“Sao lại chạy chân trần như vậy chứ, nền nhà rất lạnh đó.”

Mặc Trì Úy nghe thấy tiếng động, lập tức đi ra khỏi nhà bếp, lúc anh nhìn thấy Đường Tâm Nhan chân trần đi trên nền nhà, trong đáy mắt lập tức xuất hiện một tia đau lòng.

Anh nhanh chóng bước tới trước mặt Đường Tâm Nhan, thẳng thừng bế cô lên chiếc ghế bên cạnh, sau đó quỳ nửa người trước mặt Đường Tâm Nhan, nhẹ nhàng nhấc đôi chân nhỏ có chút lạnh của cô, đặt trong lòng.
Nhấn Mở Bình Luận