Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

CÔ VỢ NGỌT NGÀO: LÃO CÔNG, ÔM MỘT CÁI

Lục Tử Thâm rất nhanh liền đem hình ảnh camera giám sát xung quanh truyền đến máy tính trên xe.

Bọn họ đều thấy rõ được Liễu Nguyệt là bị một người đàn ông đưa đi.

“Lập tức tra ngay người đàn ông này là ai, mau chóng tìm kiếm tung tích của mẹ.” Mặc Trì Uý bình tĩnh phân phó.

“Tôi biết anh ta, anh ta là bạn của Phượng Cừ.”

Sau khi thấy rõ tướng mạo của người đàn ông, Cố Nhiễm Nhiễm liền mở miệng nói.

“Phượng Cừ?” Mặc Trì Uý cắn răng nghiến lợi phun ra hai chữ này, trong đôi mắt đen tràn đầy nguy hiểm đang híp lại kia xẹt qua một tia khát máu tanh nồng.

Nếu mẹ và Tâm Nhan xảy ra chuyện gì, Phượng Cừ, tôi nhất định sẽ băm anh ra thành ngàn mảnh.

“Gọi điện thoại cho Tử Thâm bảo cậu ta lập tức điều tra tung tích của Phượng Cừ, nếu người này là bạn của Phượng Cừ vậy thì chuyện này nhất định có liên quan tới anh ta.”

Anh bình tĩnh nói.

Lúc Trì Chi Hành gọi điện thoại cho Lục Tử Thâm, Mặc Trì Uý liền ném áo lên người Cố Nhiễm Nhiễm.

Cố Nhiễm Nhiễm biết Mặc Trì Uý đang nhìn mình nhưng cô ấy không muốn để ý tới, dù sao tên đàn ông thối tha này chính là đồ cặn bã đã vứt bỏ Tâm Nhan.

“Gọi điện thoại cho cô ấy, nói không chừng bây giờ cô ấy sẽ nghe máy.”

Giọng nói trầm thấp của Mặc Trì Uý từ từ vang lên.

Cố Nhiễm Nhiễm vốn đang định trách mắng Mặc Trì Uý, nhưng nhìn dáng vẻ nóng ruột kia của anh, cô ấy vẫn là nuốt lời trách mắng vào trong bụng.

“Được, tôi gọi.”

Cố Nhiễm Nhiễm cũng cực kỳ lo lắng cho Đường Tâm Nhan, cô ấy vội vàng gọi vào số của Đường Tâm Nhan, nhưng gọi mấy lần mà vẫn không có ai nghe máy.

Thấy dáng vẻ tràn đầy thất vọng của Cố Nhiễm Nhiễm, Mặc Trì Uý không cần đoán cũng biết được kết quả.

Cố Nhiễm Nhiễm không bỏ cuộc mà lần nữa gọi cho Đường Tâm Nhan, cô ấy đã âm thầm quyết định là sẽ gọi mãi cho đến khi Tâm Nhan nghe máy thì thôi.

“Nhiễm Nhiễm…” Ngay lúc Cố Nhiễm Nhiễm không ôm hy vọng gì nhiều thì bên tai lại vang lên giọng nói suy yếu của Đường Tâm Nhan.

“Tâm Nhan, cậu ở đâu? Cậu ở đâu hả?” Đột nhiên nghe được giọng nói của Đường Tâm Nhan, Cố Nhiễm Nhiễm kích động suýt chút nữa liền nhảy lên.

“Tớ… tớ đang trên đường quay về, sắp về tới nhà rồi, cậu giúp tớ trông đứa nhỏ thêm lát nữa.” Đường Tâm Nhan nói.

“Được, tớ đợi cậu, cậu mau về đi.”

Cuối cùng cũng biết được Đường Tâm Nhan bình an vô sự, thấy ánh mắt tràn đầy sốt ruột của Mặc Trì Uý nhìn vào mình, Cố Nhiễm Nhiễm do dự một lát cuối cùng vẫn hé đôi môi đỏ quyến rũ nói với anh.

“Cậu ấy sắp về tới rồi.”

Nghe được câu này của Cố Nhiễm Nhiễm, trái tim vẫn luôn thấp thỏm không yên của Mặc Trì Uý cuối cùng cũng có thể bình tĩnh lại.

Bởi vì lo lắng, cũng là vì muốn gặp được Đường Tâm Nhan sớm nhất mà Cố Nhiễm Nhiễm vội vàng nhảy xuống xe.

“Mặc Trì Uý, nhìn dáng vẻ của anh chẳng phải rất lo lắng cho Tâm Nhan sao? Bây giờ cậu ấy sắp về rồi sao anh còn không xuống xe?” Cố Nhiễm Nhiễm không hiểu nổi mà nhìn Mặc Trì Uý.

Xuống xe?

Nghe được hai chữ này, khóe môi Mặc Trì Uý hơi rũ xuống, xẹt qua một tia trào phúng.

Anh của bây giờ chính là một tên tàn phế, làm sao có thể xuống xe được?

Thấy sắc mặt anh tư thoáng chốc ảm đạm xuống, Trì Chi Hành liền vội vàng nhảy xuống xe đi đến bên cạnh người phụ nữ của mình.

“Anh cùng em đi đợi Tâm Nhan.” Hành động bất thường của Trì Chi Hành khiến Cố Nhiễm Nhiễm thấy hơi kỳ quái, cô ấy vừa định hỏi rõ ràng thì liền thấy Đường Tâm Nhan bước xuống từ xe taxi.

“Tâm Nhan…”

Thấy Đường Tâm Nhan, Cố Nhiễm Nhiễm liền vội vàng chạy tới trước mặt cô, nhìn cô từ trên xuống dưới, sau khi xác định không có vấn đề gì mới dùng sức ôm cô vào lòng.

“Tâm Nhan, sao cậu lại có thể kích động chạy ra ngoài như vậy, thật là dọa chết tớ rồi.”

Sự lo lắng của Cố Nhiễm Nhiễm khiến trong lòng Đường Tâm Nhan xẹt qua tia ấm áp.

“Tớ không sao, Nhiễm Nhiễm, cậu ở đây, vậy thằng bé đâu?” Không thấy Cố Nhiễm Nhiễm ôm đứa nhỏ, trong lòng Đường Tâm Nhan hoảng hốt, sắc mặt phút chốc liền trắng bệch.

“Đứa nhỏ không sao, nó đang ngủ trong xe.”

Lúc Cố Nhiễm Nhiễm nhìn thấy sắc mặt trắng bệch của Đường Tâm Nhan thì biết cô hiểu lầm, cô ấy vội vàng chỉ về phía xe Mặc Trì Uý nói.

Cho đến lúc này Đường Tâm Nhan mới chú ý tới chiếc xe thể thao phiên bản giới hạn toàn cầu kia của Mặc Trì Uý.

“Anh ấy… sao anh ấy cũng ở đây? Sao đứa nhỏ lại ở trong xe anh ấy?”

Đường Tâm Nhan run rẩy hỏi, cô hoàn toàn không ngờ mình sẽ gặp lại Mặc Trì Uý trong hoàn cảnh thế này.

“Anh ta…” Cố Nhiễm Nhiễm nhẹ thở dài một hơi: “Anh ta qua đây để giúp đỡ. Tâm Nhan, lúc này cậu không nên chú ý tới tại sao anh ta lại xuất hiện, điều cậu cần chú ý là thế lực của anh ta có thể giúp cậu tìm được bác gái trong thời gian ngắn nhất.”

Lời của Cố Nhiễm Nhiễm đã nhắc nhở Đường Tâm Nhan.

Cô hít sâu một hơi, lập tức đi về phía xe Mặc Trì Uý.

Cô mở cửa xe ra liền thấy con trai đang ngủ say trong lòng anh.

Đã được một thời gian không gặp Mặc Trì Uý, thấy gò má quá mức gầy gò của anh, trong lòng Đường Tâm Nhan cảm thấy hơi kỳ quái.

“Biết được tung tích của mẹ tôi chưa?” Đường Tâm Nhan không rảnh quan tâm tới chuyện gì khác, cô vội vàng hỏi Mặc Trì Uý, cô đã đi tìm rất nhiều nơi nhưng vẫn không tìm được tung tích của mẹ, vì vậy lúc này Đường Tâm Nhan đã đem tất cả hy vọng của mình đặt hết vào người anh.

Lúc nhìn thấy cô, Mặc Trì Uý cũng cực kỳ kích động, nhưng trên khuôn mặt tuấn tú kia của anh lại không biểu lộ ra bất cứ điều gì.

“Tử Thâm đang điều tra tung tích của Phượng Cừ.” Thanh âm tràn đầy quyến rũ và bĩnh tĩnh nhưng không hề có bất cứ độ ấm nào thốt ra từ miệng Mặc Trì Uý.

Phượng Cừ?

“Là anh ta đã đưa mẹ tôi đi?” Trên mặt Đường Tâm Nhan tràn đầy vẻ không thể tin nổi, cô từng hoài nghi là Trình Tử Thanh nhưng chưa từng nghĩ đến thì ra người bắt mẹ đi lại là Phượng Cừ.

“Anh tư, Tử Thâm gọi điện thoại tới nói là đã tìm được Phượng Cừ.”

Trì Chi Hành nói với Mặc Trì Uý.

“Lên xe, chúng ta lập tức đi, bảo Tử Thâm tập hợp với chúng ta.”

Nghe được phân phó của Mặc Trì Uý, Trì Chi Hành cùng Cố Nhiễm Nhiễm lập tức lên xe, tuy xe rất lớn, nhưng khi Đường Tâm Nhan ngồi bên cạnh Mặc Trì Uý thì cô vẫn có một loại cảm giác căng thẳng kỳ lạ.

“Để tôi ôm con cho.”

Đường Tâm Nhan duỗi tay muốn ôm lấy con trai đã ngủ say nhưng lại bị Mặc Trì Uý cản lại.

“Đừng động vào thằng bé, sẽ khiến nó tỉnh đấy.” Thấy lúc Mặc Trì Uý khi nhìn về phía con trai trong mắt tràn đầy yêu thương thì cô cũng không cố chấp muốn ôm đứa nhỏ về nữa.

Trì Chi Hành nhanh chóng lái xe chạy đến nơi Phượng Cừ sống.

“Tử Thâm, anh xác định anh ta sống ở đây?” Sau khi Trì Chi Hành xuống xe thì liền quét mắt một lượt xung quanh, cậu ta có hơi không chắc chắn mà hỏi Lục Tử Thâm vừa mới tới.

“Một nam diễn viên sa sút hết thời, quá khứ đen bị người ta bới móc triệt để thì làm gì còn dư tiền để ở khách sạn cao cấp chứ? Gần đây anh ta cứ luôn đánh bạc, vậy nên có nơi để sống cũng là không tệ rồi.’

Lục Tử Thâm châm chọc nói.

“Đây là do anh ta tự mình chuốc lấy, anh tư không đuổi tận giết tuyệt đã là hời cho anh ta rồi, nhưng lần này tên đó đã thật sự chọc giận anh tư, sẽ không còn được kết cục tốt nữa đâu.”

Trì Chi Hành thật sự cảm thấy tiếc thay cho Phượng Cừ, dù gì muốn trở thành một nam thần có được trăm ngàn vạn fan thì cần phải có được một mị lực và bản lĩnh nhất định.

“Vào trong đi.” Giọng nói lạnh lẽo của Mặc Trì Uý vang lên bên tai hai người.
Nhấn Mở Bình Luận