Lúc này An Mạc Hạ không có tâm trang để đi dạo trên đường, cô định về nhà nhưng nhớ đến việc lúc trước từng đồng ý sẽ nấu cơm cho anh nên đi đến chợ.
Nhỡ may Chu Dịch Phong quay về ăn cơm tối thì sao, dù khả năng này cũng không cao.
Cô gái hợp mốt đi chợ lập tức thu hút sự chú ý của mọi người, vô số ông chú bà dì đều nhìn qua đây.
An Mạc Hạ đứng trước một quầy bán thủy hải sản, vốn định dùng chiêu mặc cả, nhưng chủ tiệm thấy cô xinh đẹp liền xua tay bảo: "Người đẹp, chỗ tôm hùm đất này tôi bán rẻ cho cô, giảm nửa giá".
"Thật sao?", An Mạc Hạ mừng rỡ trợn tròn mắt, lúc trước cô thường đến đây mua tôm, nhưng ông chủ keo kiệt đâu có hào phóng như vậy, một đồng là một đồng, hai đồng là hai đồng, không bao giờ giảm giá.
"Đương nhiên, chẳng nhẽ nhìn thấy một người đẹp tề gia nội trợ thế này mà không bán rẻ được sao?", ông chủ nháy mắt với An Mạc Hạ.
An Mạc Hạ thầm chậc lưỡi, đãi ngộ của người đẹp quả nhiên rất khác biệt.
Cô nói cảm ơn ông chủ, sau đó vui vẻ cầm bịch tôm hùm đất đi ra cổng chợ, vừa đi vừa tính toán xem hôm nay đi chợ tiết kiệm được bao tiền.
Vừa đi đến trạm xe, ở bên có hai người đàn ông trẻ tuổi không ngừng nhìn An Mạc Hạ, một trong hai người còn cố tình đẩy người còn lại lên trước, để anh ta đứng trước mặt An Mạc Hạ.
An Mạc Hạ nhìn thấy anh chàng hơi xấu hổ, nghi ngờ nghiêng đầu.
Tình huống gì thế này, tên này muốn làm gì?
"À, xin chào, là thế này nè, tôi thấy cô cầm nhiều đồ như vậy, chắc là nặng lắm", anh chàng xoa gáy nói.
An Mạc Hạ nhìn mấy cái túi nilon trong tay mình, đúng là nặng, nhưng trước kia khi cô đi làm, cô từng phải xách những thứ nặng hơn thế này nhiều, vậy nên chỗ này đã là gì.
"Vẫn ổn, không nặng lắm, tôi vẫn xách được", An Mạc Hạ dù không rõ anh chàng trước mặt muốn làm gì, nhưng vẫn mỉm cười khách khí.
Nghe thấy vậy, vẻ mặt anh ta hơi cứng đờ, chẳng nhẽ cách bắt đầu câu chuyện không đúng sao, bình thường người đẹp thường thích tỏ ra yếu đuối mà? Sao cô gái này có vẻ không giống nhỉ...
"À, hay là tôi xách giúp cô, rồi đưa cô về nhà", anh chàng tiếp tục nói.
"Không cần, tôi...", An Mạc Hạ nói đến đây đột nhiên dừng lại, bây giờ cô mới hiểu ý anh ta, cô đang được người ta bắt chuyện sao?
Nghĩ đến đây An Mạc Hạ chợt cảm thấy hí hửng, nhưng cô có thói quen tự mình làm nên không thể chấp nhận yêu cầu của anh ta, đang định mở miệng từ chối, một chiếc xe Mercedes Benz G màu đen đột nhiên đỗ trước mặt cô.
Sau khi cửa sổ xe được kéo xuống, An Mạc Hạ nhìn thấy người ngồi trong xe.
Người ngồi trong xe là một người đàn ông mặc vest màu xám đậm, mặt mũi vô cùng anh tuấn, toàn thân tỏa ra khí chất cao quý, đôi mắt như đá Obsidian đang nhìn An Mạc Hạ chăm chú, ánh sáng phản chiếu, trông như một cái hồ sâu không thấy đáy.
"An Mạc Hạ, ai bảo cô đứng đây chờ xe buýt vậy, còn không mau lên xe theo tôi về nhà", Chu Dịch Phong nhíu mày, có hơi khó chịu nói, đôi mắt sắc bén liếc qua anh chàng muốn bắt chuyện với cô.
Ban nãy anh đứng cách đó không xa, nhìn thấy ở trạm xe buýt có một cô gái vô cùng xinh đẹp, da thịt trắng nõn, ăn mặc hợp mốt, cặp chân dài trắng nuột nà vô cùng mê người, anh vốn không quá để ý, lái xe đến gần vô thức nhìn về phía trạm xe buýt, bỗng nhìn thấy gương mặt cô ấy, mặc dù An Mạc Hạ bây giờ không còn bộ dạng kinh khủng như xưa nữa, nhưng chỉ cần liếc qua anh liền nhận ra là cô, lúc ấy đôi tay cầm vô lăng của Chu Dịch Phong hơi run lên, suýt nữa đâm phải cái xe đằng trước, may mà anh kịp thời đạp thắng xe nên mới không xảy ra tai nạn.
Khi Chu Dịch Phong còn đang do dự không biết nên tiến lên không đột nhiên nhìn thấy một người đàn ông xa lạ tiến lên nói chuyện với cô, trong lòng bất giác cảm thấy khó chịu, liến đạp chân ga lái thẳng đến chỗ trạm xe buýt.
Anh chàng bắt chuyện với An Mạc Hạ nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng sắc bén của Chu Dịch Phong bất giác lùi về sau một bước, cũng lập tức hiểu ra người đẹp này có quan hệ với soái ca trên xe, anh ta đã bảo rồi, người đẹp thế này sao có thể sống sát mặt đất, đợi xe buýt ở trạm xe được chứ!
Nhìn thấy người đẹp là hoa đã có chủ, hơn nữa nhìn dáng vẻ của người đàn ông là biết người này có địa vị không hề tầm thường.
Anh chàng hậm hực lùi về sau đi đến cạnh bạn mình, không quên đấm cho bạn một cái.
An Mạc Hạ nhìn Chu Dịch Phong ở trong xe, lúc đầu còn ngạc nhiên bây giờ đã chuyển thành ngượng ngùng, trong đầu bất giác hiện ra cảnh hai người hôn nhau tối qua, mặt cô đỏ ửng lên.
Dáng vẻ sau khi thay đổi của mình, nếu trừ chuyện tối qua xảy ra trong phòng tắm thì đây vẫn là lần đầu tiên anh nhìn thấy dáng vẻ này của cô, không biết lúc này Chu Dịch Phong đang nghĩ gì, tại sao cô cảm thấy ánh mắt của Chu Dịch Phong khi nhìn cô không mấy vui vẻ nhỉ.
Thấy An Mạc Hạ còn đứng đấy bất động, Chu Dịch Phong liền nhấn còi, lạnh lùng nói: "Còn không mau lên xe".
An Mạc Hạ nhìn Chu Dịch Phong mặt mày khó chịu, hơn nữa đằng sau đã có người bấm còi rồi, cô không dám chần chừ nữa, liền ngồi xuống ghế phó lái.
Sau khi ngồi xuống, Chu Dịch Phong đạp chân ga lao về phía trước.
Bởi vì hôm nay An Mạc Hạ mặc váy rất ngắn nên khi ngồi xuống, váy kéo lên đến bắp đùi, lộ ra cảnh xuân phơi phới.
An Mạc Hạ không thể làm gì khác ngoài việc đặt đống thức ăn mình mua được lên đùi, cố gắng che lại đùi mình, bao gồm cả túi tôm hùm đất dính nước.
Chu Dịch Phong ở bên trông như đang nhìn thẳng để lái xe, nhưng khóe mắt không kìm được liếc qua người phụ nữ ngồi bên.
Vóc dáng của An Mạc Hạ rất đẹp, điểm này Chu Dịch Phong đương nhiên biết, nhưng sau khi cô mặc bộ đồ này vào, tất cả ưu điểm trên người cô đều được lộ ra, nó còn kết hợp cùng khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo, đúng là làm người ta không rời mắt nổi.
Trên đường, Chu Dịch Phong liên tiếp phạm lỗi, mấy lần suýt nữa vượt đèn đỏ, nhưng An Mạc Hạ ngồi bên chỉ nghĩ cách che đùi mình, không phát hiện ra Chu Dịch Phong có gì khác thường.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!