An Mạc Hạ và Chu Dịch Phong phải vật lộn rất lâu mới về đến nhà.
Chu Dịch Phong sắc mặt đen kịt trên suốt quãng đường, còn An Mạc Hạ tất nhiên không dám nói nhiều, cúi đầu đi theo sau anh, giống như một con mèo nhỏ mắc lỗi.
Nhưng chuyện này cũng không thể trách cô được, ai biết chiếc túi đựng tôm lại tự dưng rách chứ, hơn nữa bản thân cô cũng chịu thiệt thòi mà, lộ hết cả hàng rồi.
"À, chắc anh đói rồi nhỉ, để tôi đi nấu cơm", cửa nhà vừa mở ra, An Mạc Hạ đã chạy tót về phía phòng bếp.
Nhìn bóng lưng chạy trốn của người phụ nữ kia, Chu Dịch Phong vừa tức vừa buồn cười, thân là cậu hai của tập đoàn Chu Thị, đây là lần đầu tiên anh phải giúp người ta bắt tôm.
Chu Dịch Phong bất lực lắc đầu, anh từng gặp vô số phụ nữ rồi, nhưng lần đầu tiên thấy người vừa ngốc vừa ngây thơ như An Mạc Hạ, nhưng mà… hình như cũng khá đáng yêu.
Khóe môi người đàn ông khẽ nhếch lên, đuôi mắt cũng cong lại thành hình trăng khuyết.
An Mạc Hạ nấu rất nhanh, chỉ trong vòng một tiếng đã làm ra bốn món mặn một món canh.
Chu Dịch Phong về phòng nghe cuộc gọi quan trọng, đến lúc quay lại đã thấy một bàn thức ăn thịnh soạn, còn An Mạc Hạ lúc này đang tháo tạp dề trên người. Thấy Chu Dịch Phong đi xuống liền vội vàng gọi: "Chu Dịch Phong, ăn cơm thôi, nếu không sẽ nguội mất".
Nhìn khuôn mặt tươi cười của cô, trái tim Chu Dịch Phong bỗng cảm thấy ấm áp, bao lâu rồi không có ai nhìn anh với vẻ mặt như vậy và hâm nóng thức ăn cho anh?
Ừm, hình như kết hôn cũng là một chuyện không tồi.
Trong lúc ăn cơm, An Mạc Hạ xới cơm cho anh, sau đó lại luôn miệng bảo anh ăn nhiều vào. Bởi vì lúc trước cô cũng thường phục vụ Giang Doãn Hâm ăn như vậy nên động tác rất trôi chảy, không chút vướng mắc, nhưng trong mắt Chu Dịch Phong lại có chút mập mờ không rõ, khiến trái tim anh mềm nhũn ra.
"An Mạc Hạ, cô bây giờ rất xinh đẹp", Chu Dịch Phong đột nhiên thốt lên một câu.
An Mạc Hạ vừa uống một ngụm canh vào miệng, nghe Chu Dịch Phong nói vậy thì sặc ho khụ khụ, một lúc sau mới hết ho.
Khuôn mặt cô đỏ ửng lên, cũng không biết do sặc canh hay do lời của Chu Dịch Phong nữa.
"Cảm ơn", An Mạc Hạ nói nhỏ, trong lòng khẽ vui vẻ, trước đây nhìn khuôn mặt lạnh lùng của Chu Dịch Phong, cô còn tưởng anh không thích cũng chả để tâm đến mình.
"Hiện giờ cô đã cải tạo thành công rồi, tiếp theo cô định báo thù bạn trai cũ thế nào?", một lát sau, Chu Dịch Phong lại tiếp tục nói.
Lúc trước kết hôn với Chu Dịch Phong, hai người thỏa thuận với nhau, cô giúp Chu Dịch Phong dỗ ông anh vui vẻ, còn Chu Dịch Phong giúp cô báo thù Giang Doãn Hâm.
An Mạc Hạ nhíu mày, nghe thấy ba chữ "bạn trai cũ" liền khiến cô cảm thấy khó chịu.
"Tôi còn đang suy nghĩ, đầu tiên phải tìm một thời điểm thích hợp để xuất hiện trước mặt anh ta, hiện giờ tạm thời chưa cần anh giúp đỡ".
"Ừ", Chu Dịch Phong gật đầu, đột nhiên nói một cách nghiêm túc: "An Mạc Hạ, tôi nghĩ mình phải nhắc nhở cô một chuyện".
"Chuyện gì?", thấy vẻ mặt nghiêm túc của Chu Dịch Phong, An Mạc Hạ khó hiểu nghiêng đầu hỏi.
"Cô còn nhớ hai cái thỏa thuận trước hôn nhân của chúng ta không?"
"Nhớ chứ, giúp đỡ lẫn nhau, hai bên trong lúc kết hôn không được làm ra những chuyện bất lợi cho đối phương".
"Nhớ là tốt, tôi hy vọng cô trong lúc báo thù bạn trai cũ vẫn phải ý thức được bản thân đã là phụ nữ có chồng, mặc dù chúng ta chỉ là vợ chồng trên danh nghĩa, nhưng cô cũng phải chú ý đến hành vi ngôn từ của mình, không được có những cử chỉ thân mật quá mức với người đàn ông khác ngoài tôi, làm ảnh hưởng đến thể diện của tôi".
Nghe thấy Chu Dịch Phong nói vậy, An Mạc Hạ liền cảm thấy cạn lời lườm anh một cái. Người này đang nghĩ đi đâu vậy, cô đi báo thù Giang Doãn Hâm chứ không phải đi làm lành với anh ta, cô có thể có hành động thân mật gì với anh ta chứ? Vả lại cô thân mật với Giang Doãn Hâm thì liên quan gì đến anh? Chỉ cho phép anh làm con gái nhà người ta mang bầu mà không cho phép cô tiếp xúc với người đàn ông khác à? Đúng là vừa bá đạo vừa chuyên chế!
An Mạc Hạ đang đắng chìm trong không khí ấm áp của bữa ăn, suýt chút nữa quên mất chuyện Sở Mạn Doanh mang thai. Bây giờ Chu Dịch Phong nhắc đến chuyện kia, cô tức giận lẩm bẩm: "Chẳng phải anh cũng đang lăng nhăng với phụ nữ bên ngoài đấy à".
“An Mạc Hạ", Chu Dịch Phong đặt đôi đũa xuống, ngả ra dựa lưng vào ghế, nheo mắt trông vô cùng nguy hiểm: "Tôi là đàn ông, cô là phụ nữ, hơn nữa có một số chuyện cô không thể hiểu".
An Mạc Hạ thật sự không thể hiểu cái logic thần kì của Chu Dịch Phong, nam hay nữ thì khác gì nhau, đều ông ăn chả bà ăn nem trong hôn nhất còn gì. Nhưng nhìn vẻ mặt sắp tức giận của Chu Dịch Phong, cô cuối cùng nén ý muốn chất vấn Chu Dịch Phong lại, thôi, bỏ đi, cô có tư cách gì trách móc anh chứ.
"Được rồi được rồi, tôi biết rồi được chưa", An Mạc Hạ bĩu môi thỏa hiệp: "Vả lại, tôi đang hận không thể tát vào mặt Giang Doãn Hâm, sao có thể thân mật với anh ta được, anh nghĩ nhiều rồi".
Nghe thấy An Mạc Hạ nói vậy, Chu Dịch Phong hài lòng gật đầu, anh cũng không biết bản thân vì sao lại đột nhiên yêu cầu An Mạc Hạ như vậy, nhưng anh chính là không muốn nhìn thấy cô ở cùng người đàn ông khác, nhất là người có thân phận nhạy cảm như bạn trai cũ.
Chu Dịch Phong lại vui vẻ ăn cơm tiếp, ngay cả món tôm vốn đang rất không thích cũng ăn tận hai con.
"Đúng rồi, Chu Dịch Phong, tôi có chuyện muốn nói với anh".
"Chuyện gì?"
"Hôm nay chị dâu anh đột nhiên gọi điện đến báo tôi chiều chủ nhật đến tham gia Party chị ta tổ chức", An Mạc Hạ vừa ăn cơm vừa nói.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!