Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

“Nói hay lắm”, Lâm Mạn Mạn nghe vậy vẻ mặt lập tức cứng đờ, cô ta cười khẩy rồi đưa ánh mắt lạnh lùng chăm chú quan sát cơ thể An Mạc Hạ. 

Mấy cô thiên kim tiểu thư và phú bà ở đây ban đầu đều tưởng An Mạc Hạ sẽ che dấu xuất thân của mình, bịa ra câu chuyện vớ vẩn gì đó, như vậy thì bọn họ mới có thể tìm sâu bới vết cười nhạo cô, nhưng An Mạc Hạ lại nói thẳng thắn như vậy khiến bọn họ nhất thời không biết nói gì. 

Xa Ngọc Lệ lạnh lùng cất lời: “Em dâu nói nghe có vẻ lãng mạn nhỉ, nhưng mà tôi là người hiểu rất rõ chú hai, người phụ nữ từng nằm bên cạnh chú hai nhiều vô số kể, đếm cũng chẳng hết, tôi không tin cậu ấy lại cưới cô chỉ vì duyên phận, chắc chắn là có nguyên nhân gì khác. Hơn nữa em dâu cũng biết chọn xe để lên nhầm quá nhỉ, bao nhiêu chiếc xe mà cứ phải lên xe của chú hai, trùng hợp thật đấy nhỉ?” 

Xa Ngọc Lệ nhìn An Mạc Hạ bằng ánh mắt mỉa mai giống như không chế nhạo cô một trận thì cô ta không thoải mái vậy. 

An Mạc Hạ nhún vai một cái rồi nói: “Chị dâu, chị tin em đi, có chuyện trùng hợp đấy thật mà, nếu như mọi người cảm thấy tôi cố ý lên nhầm xe thì tùy mọi người thôi, tôi cũng chẳng quan trọng. Còn Chu Dịch Phong cưới tôi có phải vì lý do gì khác không thì tôi thật sự không biết, hay là chị dâu thử đi hỏi Dịch Phong đi!" 

Xa Ngọc Lệ lập tức bị An Mạc Hạ làm cứng họng không trả lời được, chỉ có thể tức giận trừng mắt nhìn cô. 

Từ khi gặp được An Mạc Hạ sau công cuộc thay đổi, trong lòng Xa Ngọc Lệ đã có một dự cảm không lành, bây giờ tiếp xúc với cô lại càng cảm thấy ghét hơn, đặc biệt là nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp của cô thực sự vô cùng hút mắt, khiến cô ta ghen tỵ. 

Xa Ngọc Lệ nghiến răng nghiến lợi, hừ, dù gì sau này vẫn còn nhiều cơ hội để dạy dỗ người phụ nữ này mà, để rồi xem. 

Nghĩ vậy khuôn mặt lộng lẫy của Xa Ngọc Lệ nhếch lên một nụ cười lạnh lùng, sau đó cô ta quay người lắc lư cơ thể nhỏ nhắn bước tới chỗ quầy bar. 

Xa Ngọc Lệ cầm một ly rượu đỏ, khêu gợi đặt lên bờ môi đỏ nhấp một ngụm. 

Đúng lúc này Lý An Kiệt bước tới trước mặt Xa Ngọc Lệ, bắt chước dáng vẻ của Xa Ngọc Lệ rót một ly rượu đỏ, nhưng anh ta không đưa ly rượu lên mà lắc lắc ly rượu đỏ trong tay đồng thời nhìn chằm chằm vào An Mạc Hạ đang đứng một mình giữa đám đông, khóe miệng anh ta nhếch lên một nụ cười thú vị. 

"Sao thế, cậu thật sự có hứng thú với người phụ nữ kia sao?", Xa Ngọc Lệ nhìn dáng vẻ của Lý An Kiệt hừ lạnh một cái: "Vừa rồi tôi đã nói với cậu rồi mà, cô ta là người phụ nữ của Chu Dịch Phong". 

"Em biết", Lý An Kiệt không hề vì lời cảnh cáo của Xa Ngọc Lệ mà rời tầm mắt khỏi An Mạc Hạ, thậm chí còn càng cảm thấy thích thú hơn, ánh mắt tham lam nhìn về đôi chân dài trắng mịn nuột nà của cô: "Nhưng mà thì làm sao? Ai mà chẳng biết tên Chu Dịch Phong là một tên vô dụng, chẳng có quyền hành gì ở tập đoàn Chu Thị, chẳng qua chỉ là một tấm bình phong mà thôi, hơn nữa bên cạnh anh ta chưa bao giờ thiếu phụ nữ, cũng chưa từng thấy anh ta thật lòng với người phụ nữ nào cả, cho dù em có động vào người phụ nữ của anh ta thì làm sao chứ?" 

"Haiz, An Kiệt, tôi thật sự không biết rốt cuộc An Mạc Hạ có điểm gì thu hút cậu, nhìn thì cũng xinh đẹp đấy, nhưng mà…", Xa Ngọc Lệ híp mắt lại, mỉa mai: "Đa số phụ nữ đều quyến rũ đàn ông bằng lớp trang điểm đẹp đẽ, hừ, cô ta mà tẩy trang thì không biết thành con quỷ gì nữa, cậu không sợ sao?" 

"Không sao, tắt đèn rồi thì như nhau hết mà", Lý An Kiệt nheo mắt lại, nói một câu nghe rất hời hợt. 

Xa Ngọc Lệ cười lạnh lùng: "Đàn ông đúng là một đám khốn nạn", nói xong cô ta lườm Lý An Kiệt một cái rồi định rời đi. 

Nhưng lại bị Lý An Kiệt kéo lại: "Chị họ, chị đừng vội đi như vậy chứ, em có chuyện muốn nói với chị". 

Xa Ngọc Lệ nghi ngờ chau mày lại, nhưng cô ta chưa kịp lên tiếng hỏi thì Lý An Kiệt đã nói nhỏ bên tai cô điều gì đó. 

"Cái gì?!", Xa Ngọc Lệ kinh ngạc nói: "An Kiệt, cái này thực sự quá…" 

"Không sao đâu chị họ, Chu Dịch Phong là cái thá gì mà chúng ta phải sợ?", Lý An Kiệt khinh thường bĩu môi. 

Xa Ngọc Lệ do dự một chút, một lúc sau khuôn mặt cô ta lại hiện lên một tia xảo quyệt, lạnh lùng nói: "Vậy thì làm theo ý cậu cũng được, nhưng đừng có làm lớn chuyện đấy". 

Lúc này An Mạc Hạ đang ngồi một mình trên ghế, đám thiên kim tiểu thư nhà giàu kia vừa rồi thấy Xa Ngọc Lệ ôm cục rời đi, bọn họ cũng chẳng moi móc được gì ở cô nên cũng chẳng thèm đếm xỉa đến cô nữa, bọn họ tụm lại nói chuyện uống rượu với nhau, đề tài nói chuyện thì xoay quanh mấy nhân vật nổi tiếng và các món đồ xa xỉ. 

An Mạc Hạ ngồi bên cạnh nghe phát chán nên tự mình đi dạo quanh ngôi biệt thự, mặc dù có chút cô đơn nhưng còn hơn bị đám cô chiêu cậu ấm kia mỉa mai soi mói. 

Cô ngồi một lúc trên chiếc ghế dài rồi đứng dậy đi ra sau vườn hoa. 

Trong vườn hoa, ánh sáng mặt trời rực rỡ, thảm cỏ xanh mướt tươi mát hiện lên trước mắt, ánh nắng len lỏi qua những tán cây chiếu xuống mặt đất mang theo chút sảng khoái dễ chịu. 

An Mạc Hạ hít một hơi thật sâu rồi ngồi gần bãi cỏ. 

Mọi người đều tụ tập trong biệt thự, còn ở đây thì chẳng có một ai, điều này khiến tâm trạng bực bội của cô cũng giảm đi nhiều. 

Cô kéo khóe miệng lên nở một nụ cười rực rỡ, nói thật cô cảm thấy hôm nay bản thân đã thể hiện rất tốt, cô biết vừa rồi mình đã rất cẳng thẳng khi đối mặt với một đám phụ nữ xấu xa, nhưng đây cũng là lần đầu tiên cô một mình ở trong hoàn cảnh này, cô đã biểu hiện tốt hơn nhiều so với những gì mình nghĩ, lúc về phải khoe khoang lên mặt với Chu Dịch Phong mới được. 

Nhưng ý nghĩ này vừa xuất hiện thì An Mạc Hạ đã lắc đầu, sao hôm nay mình lạ thế nhỉ, sao lại phải đi khoe khoang với Chu Dịch Phong làm gì. 

Vừa nghĩ đến đây một ly nước màu sắc bắt mắt đột nhiên xuất hiện trước mặt cô. 

"Cô Hạ, ly nước này được đặc biệt chuẩn bị cho cô", một người đàn ông trẻ tuổi mặc bộ đồ phục vụ lên tiếng. 

An Mạc Hạ ngạc nhiên chỉ vào mũi mình: "Đưa cho tôi sao?" 

Xa Ngọc Lệ sao lại có lòng tốt giúp cô chuẩn bị trà chiều vậy chứ? 

Nhân viên phục vụ gật đầu nói: "Vâng, hôm nay đầu bếp đã đặc biệt chuẩn bị cho những người đến tham dự, ai cũng có hết". 

Ồ, thì ra là như vậy. truyen

An Mạc Hạ khẽ nhoẻn miệng cười, nếu người ta đã đích thân mang tới thì cô cũng chẳng có lý do gì mà từ chối, cho nên cô cảm ơn người đàn ông kia rồi nhận lấy ly nước. 

Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận