Sau hôm đó, An Mạc Hạ trở thành vị hôn thê của Chu Dịch Phong.
Sở dĩ cô đồng ý lấy Chu Dịch Phong hoàn toàn là do một bản thỏa thuận.
Ngày hôm đó, An Mạc Hạ lên nhầm xe Chu Dịch Phong. Chu Dịch Phong nhận được điện thoại báo ông nội Chu Hùng Nghĩa bệnh nặng. Chu Hùng Nghĩa luôn yêu thương đứa cháu trai Chu Dịch Phong này nhất, trước khi nhắm mắt xuôi tay, ông cụ vẫn không yên lòng về đứa cháy trai này, mong anh đừng chơi bời nữa, tìm một người vợ hiền lành rồi sinh con đẻ cái ổn định gia đình.
Chu Hùng Nghĩa có tư tưởng truyền thống, không thích Chu Dịch Phong qua lại với những cô gái trang điểm lộng lẫy, mà chỉ thích những cô gái bình thường, chất phác, quan hệ gia đình đơn giản, vậy thì quan hệ hôn nhân mới lâu dài, cũng không cần lo vợ sẽ ngoại tình.
Chu Dịch Phong còn đang lo không biết tìm đâu ra một cô gái như ông nội nói thì đúng lúc An Mạc Hạ chủ động dâng tới.
Cô gái này dùng một đống mỹ phẩm chất lượng kém để trang điểm, mặt trông như quỷ, rất phù hợp với yêu cầu ngoại hình bình thường của ông nội. Áo cưới trên người cô nhìn cũng không đắt, phù hợp với yêu cầu sống giản dị của ông nội. Còn về việc quan hệ gia đình đơn giản, từ khi lên xe, Chu Dịch Phong đã chú ý tới đôi mắt của cô, vô cùng trong sáng, người có đôi mắt như vậy, quan hệ gia đình chắc cũng không phức tạp.
Mọi thứ đều phù hợp với yêu cầu của ông nội.
Thế nên, Chu Dịch Phong mới nói muốn kết hôn với An Mạc Hạ.
Còn về việc vì sao An Mạc Hạ lại đồng ý với yêu cầu của Chu Dịch Phong, đó là vì cô biết thân phận của người đàn ông này – cậu hai của tập đoàn Chu Thị.
Cô cũng không tham hư vinh, mà là vì tập đoàn An Vân của Giang Doãn Hâm phải lệ thuộc vào tập đoàn Chu Thị, nói đúng hơn là dựa vào Chu Thị mà tồn tại. Nếu mang ra so sánh thì tập đoàn An Vân kém tập đoàn Chu Thị cả dải ngân hà. Nếu cô trở thành con dâu của Chu Thị, thì có thể trả thù Giang Doãn Hâm và Bạch Tô Nghi, giẫm bọn họ ở dưới chân.
Hai người đều có kế hoạch riêng của mình, nên sau khi thỏa thuận cũng không có gì bất đồng, hai bên liền ký hợp đồng hôn nhân. Kết hôn chỉ là hình thức mà thôi, sau khi cưới, hai bên không can thiệp vào chuyện của nhau, chỉ cần không làm chuyện quá đáng là được.
An Mạc Hạ nhìn vào gương, hít sâu một hơi, xách váy cưới dài đi ra ngoài.
Trong lễ đường, ánh đèn huỳnh quang rực rỡ chiếu trên con đường dài, chú rể Chu Dịch Phong dắt tay cô dâu An Mạc Hạ bước từng bước vào lễ đường.
Đám cưới lần này, An Mạc Hạ không mời bạn bè người thân, ngay cả ba mẹ cũng không thông báo, nên chỗ ngồi dành cho nhà gái không có một bóng người. Có vẻ như Chu Dịch Phong cũng không muốn làm lớn chuyện, nên ngoài mấy vị có địa vị cao trong nhà họ Chu ra thì cũng không có người ngoài nào cả.
Suốt cả đám cưới, hai người đều rất máy móc, thậm chí còn ít trao đổi, dù sao hai người cũng là người lạ, chỉ biết tên đối phương mà thôi.
Khoảng tám giờ tối, cuối cùng hôn lễ cũng kết thúc.
An Mạc Hạ thở ra một hơi thật dài, vốn dĩ cô muốn đi ngủ một giấc thật ngon, nhưng Chu Dịch Phong lại kéo cô đến bệnh viện Hồng Âm – bệnh viện tư ở khu nhà giàu của thành phố An Lâm.
Trong phòng bệnh sang trọng, một ông lão tóc hoa râm yếu ớt nằm ở trên giường bệnh, mắt khép hờ, giống như có thể ngủ bất cứ lúc nào, nhưng ông cụ vẫn cố giữ tỉnh táo hỏi: “Dịch, Dịch Phong, đây là cháu dâu của ông sao?”
Lúc này Chu Dịch An đã cởi bỏ cái vẻ bất cần đời ngày thường, đôi mắt đen sẫm đầy ấm áp.
“Đúng vậy, ông nội, chính là cô ấy, chúng cháu mới làm đám cưới xong. Ông có hài lòng không?”
Nghe vậy, An Mạc Hạ vội vàng tiến lên, nắm lấy bàn tay gầy trơ xương của ông cụ. Vừa rồi ở ngoài bệnh viện, cô và Chu Dịch Phong đã thỏa thuận, ở trước mặt ông cụ, hai người phải thể hiện thật tốt.
Vốn dĩ An Mạc Hạ chỉ định đối phó cho có thôi, nhưng giờ nhìn thấy ông cụ hiền lành như vậy, cô không khỏi nhớ đến bà nội đã mất của mình, trong mắt có chút cảm động.
“Ông nội, cháu chính là cháu dâu của ông”, An Mạc Hạ nở nụ cười dịu dàng, có chút đau lòng nắm lấy bàn tay ông cụ.
Chu Dịch Phong ở bên cạnh thấy An Mạc Hạ như vậy thì thầm cười lạnh, trong lòng nghĩ thầm kĩ năng diễn xuất của người phụ nữ này cũng tốt thật.
Nhưng khi nhìn đến đôi mắt trong sáng, không có chút tạp chất nào của cô, anh lại cảm thấy cô không giống như đang giả vờ. Anh không khỏi ngẩn ra, người phụ nữ này trang điểm xấu xí như thế, thật không xứng với đôi mắt xinh đẹp này.
Anh cũng không quá coi trọng hôn lễ hôm nay, chỉ cho người đưa bộ váy cưới đắt giá qua, những thứ khác đều do An Mạc Hạ tự giải quyết. Quả nhiên, không ngoài dự liệu của anh, toàn thân cô, chỉ có vóc dáng đáng mơ ước, khiến người ta phải ngước nhìn, còn gương mặt thì vẫn xấu xí không nỡ nhìn như lần đầu gặp.
Chu Dịch Phong nhíu mày, trong lòng không khỏi nảy ra một ý nghĩa kỳ lạ. Có lẽ người phụ nữ này không xấu, chỉ bị cái gu thẩm mỹ không ra gì của mình làm xấu đi thôi.
Lúc anh đang suy nghĩ, không biết Chu Hùng Nghĩa nghe được chuyện gì buồn cười mà cười khẽ, giống như rất vui.
An Mạc Hạ ở bên cạnh ông cụ cũng híp mắt, khóe miệng nở nụ cười ngọt ngào.
Chu Dịch Phong sửng sốt, lại cảm thấy cảnh này thật ấm áp, dạng vẻ của người phụ nữ kia cũng vô cùng đáng yêu.
Anh nhếch mép lên, cười hỏi: “Hai người đang nói chuyện gì buồn cười vậy?”
An Mạc Hạ ngẩng đầu, nghịch ngợm nháy mắt với anh: “Không nói cho anh biết”.
Chu Hùng Nghĩa cũng phụ họa: “Đúng vậy, đây là bí mật giữa ông và cháu dâu”.
Chu Dịch Phong không biết phải nói gì. An Mạc Hạ này đúng là biết cách dỗ dành ông cụ, chẳng bao lâu sau đã cho anh ra rìa rồi. Nếu không phải anh phái người đi điều tra, biết gia thế của cô trong sạch, anh còn nghi ngờ cô tiếp cận anh có mục đích khác nữa.
Chu Dịch Phong không khỏi nhìn An Mạc Hạ, chính bản thân anh cũng không nhận ra, anh nhìn cô đến ngẩn người.
Ngoài cửa sổ, trời ngày càng tối, An Mạc Hạ và Chu Dịch Phong dặn dò ông cụ đi ngủ sớm rồi đi ra khỏi phòng bệnh.
Ở hành lang bên ngoài phòng bệnh, Chu Dịch Phong nhướn mày nhìn người phụ nữ bên cạnh mình: “Hôm nay cô thể hiện tốt lắm”.
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!