Sân bay Quốc tế thành phố An Lâm.
Dưới sự dẫn dắt của Lục Hiểu Như, một đoàn nhân viên xinh đẹp của phòng quan hệ công chúng tập đoàn Chu Thị đứng ở vị trí cửa đón khách, đoàn người xếp hàng ngay ngắn lập tức thu hút sự chú ý của những người qua lại, trở thành tiêu điểm của tất cả mọi người ở sân bay.
Lục Hiểu Như giơ cổ tay xem đồng hồ, mười giờ năm mươi lăm phút, máy bay của Claire sắp hạ cánh xuống thành phố An Lâm rồi.
“Tôi xác nhận lại lần nữa, lát nữa Claire đến sân bay, tất cả mọi người đều biết rõ việc cần làm rồi chứ?”, Lục Hiểu Như quay đầu nhìn mọi người, nghiêm túc nói.
Cô ta vừa dứt lời, đám đông vang tiếng trả lời đồng thanh.
Lục Hiểu Như gật đầu, khi nhìn về phía cửa lên máy bay lần nữa thì nhìn thấy một người đàn ông cao lớn từ bên trong đi ra.
Người đàn ông đó cao khoảng một mét chín, vừa đi ra lập tức nổi bật hơn hẳn tất cả mọi người xung quanh, khiến người khác không thể không dồn sự chú ý lên anh ta, lại thêm việc anh ta mang dòng máu lai Hoa – Mễ, mái tóc có màu vàng kim trong huyết thống của bố, còn đôi mắt lại đen láy được di truyền từ mẹ, nhưng đôi mắt sâu hơn người châu Á bình thường, toàn thân từ trên xuống dưới đều tỏa ra khí chất cao quý.
Ánh mắt của An Mạc Hạ cũng phải dõi theo người đàn ông cao lớn đó. Hôm qua khi cô giúp Dương Phán Phán sắp xếp tài liệu đã nhìn thấy ảnh của người này, chính là đối tượng mà đám người bừng bừng khí thế bọn họ phải đón tiếp lần này – khách hàng nước Mễ Claire.
Lục Hiểu Như nhìn thấy Claire chậm rãi bước về phía bọn họ, lập tức giơ tay với đồng nghiệp phía sau ra hiệu bước lên nghênh đón.
“Anh Claire, tôi là Lục Hiểu Như, trưởng phòng quan hệ công chúng tập đoàn Chu Thị, đã lâu không gặp”, nói xong, khóe miệng Lục Hiểu Như cong lên một nụ cười theo phép lịch sự tiêu chuẩn.
Ánh mắt Claire lướt nhìn trên người Lục Hiểu Như, sau đó lại nhìn đội ngũ hào hùng phía sau Lục Hiểu Như, lúc này mới nở một nụ cười hài lòng, cười nói: “Ồ, cô Lục, đúng là đã lâu không gặp, cô vẫn đẹp như xưa”.
Tuy Claire sống ở Mễ, nhưng anh ta nói tiếng Hoa vô cùng lưu loát, nếu không nhìn bề ngoài mà chỉ nghe giọng nói thì hoàn toàn không thể nào đoán ra anh ta là người nước ngoài.
Nói xong, Claire liền ôm Lục Hiểu Như, còn Lục Hiểu Như cũng không hề ngại ngùng ôm lại.
Sau đó hành lý trong tay Claire được đồng nghiệp đi cùng cầm đi, Lục Hiểu Như liền dẫn Claire sải bước về phía chiếc xe đang đợi bên ngoài sân bay.
Chuyến này có ba người đi cùng Claire, hai nam một nữ, đều tóc vàng mắt xanh, bọn họ và Claire cùng được sắp xếp ngồi trên một chiếc xe công vụ Sprinter, cùng với Lục Hiểu Như và một đồng nghiệp nam khác.
Còn mấy nhân viên phòng quan hệ công chúng như An Mạc Hạ lại lần lượt ngồi trên mấy chiếc xe công vụ phía sau, thực ra mấy người bọn họ đến sân bay cũng chẳng để làm gì, chỉ là vì con người Claire yêu thể diện, thích phô trương, thích hưởng thụ cảm giác được người khác chú ý, cho nên mới bảo bọn họ đến làm nền.
Bây giờ nhiệm vụ đã hoàn thành, tiếp theo là phục vụ sinh hoạt hàng ngày của Claire ở thành phố An Lâm.
Bởi vì An Mạc Hạ mới đến công ty chưa lâu, cho nên cũng không biết mục đích cụ thể Claire đến Trung Quốc lần này, nhưng khi nghe đồng nghiệp thảo luận cũng hiểu được một chút, Claire có một dự án lớn mang tầm quốc tế, cần tìm công ty trong nước hợp tác, còn tập đoàn Chu Thị chính là một trong những lựa chọn của Claire, nhưng ngoài tập đoàn Chu Thị còn có hai doanh nghiệp nữa. Mục đích lần này của Claire chính là chọn ra một công ty xuất sắc nhất trong số ba doanh nghiệp, vì sức ảnh hưởng của tập đoàn Chu Thị ở trong nước là lớn nhất, cho nên Claire chọn khảo sát tập đoàn Chu Thị đầu tiên.
“Wow, không ngờ Claire đẹp trai thật đấy”, Vương Thục Cầm một đồng nghiệp ngồi cùng xe với An Mạc Hạ nhận xét, cô ta giống như An Mạc Hạ, đến công ty chưa được bao lâu, cũng được đặc cách tuyển vào để tiếp đón Claire.
Dương Phán Phán ngồi hàng ghế trước quay đầu nhìn cô gái vừa nói một cái, khóe miệng cong lên nụ cười khó hiểu: “Cô gái à, cô đừng bị vẻ ngoài của Claire mê hoặc”.
“Ý chị là sao? Chẳng lẽ anh ta lại mặt người dạ thú chắc?”, Vương Thục Cầm nghe Dương Phán Phán nói như vậy, tò mò ngó đầu lên.
Ngay cả An Mạc Hạ cũng dồn ánh mắt nghi hoặc về phía Dương Phán Phán.
Dương Phán Phán thần bí lắc đầu, cố ý thừa nước đục thả câu: “Khổng Tử nói, không thể nói, không thể nói”, nói xong, cũng không biết là cố tình hay vô ý, đột nhiên cô ta liếc An Mạc Hạ một cách khó hiểu.
An Mạc Hạ bị Dương Phán Phán liếc một cái mà trong lòng run lên, một cảm giác bất an khó hiểu sôi sục trong đáy lòng, bắt đầu từ lần trước cô ta cố ý đẩy việc túc trực ở khách sạn cho cô, cô đã ngầm cảm thấy Dương Phán Phán này có gì không ổn, bây giờ lại nhìn cô bằng ánh mắt kỳ lạ, chắc chắn có vấn đề!
Chẳng lẽ Claire này thực sự là mặt người dạ thú?
“Ôi trời, chị Phán Phán, chị đừng lấp lửng nữa, mau nói cho tôi biết đi được không?”, Vương Thục Cầm thấy Dương Phán Phán nói vậy càng hiếu kỳ, kéo tay áo cô ta đeo bám nói.
Nhưng Dương Phán Phán không chịu tiết lộ, chỉ nói đến lúc đó bọn họ sẽ biết.
An Mạc Hạ ở một bên cũng nhiều lần muốn hỏi Dương Phán Phán rốt cuộc Claire có vấn đề gì, nhưng lời đến bên miệng lại bị cô nuốt vào trong.
Thôi bỏ đi, dù sao có hỏi Dương Phán Phán thì cô ta cũng không nói với cô, nước đến thì đất chặn, binh đến thì tướng ngăn, được tới đâu hay tới đó vậy, ở nơi đông người như khách sạn, có lẽ mặc dù Claire thực sự là mặt người dạ thú, chắc cũng sẽ không làm gì bừa bãi được.
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!