An Mạc Hạ chưa từng gặp Trương Dĩnh Y, khi cô và Chu Dịch Phong kết hôn, Trương Dĩnh Y đang ở nước ngoài xử lý công việc nên không tham gia hôn lễ của họ, có điều dù nói vậy nhưng nguyên nhân thực chất không cần nói cũng biết, ai cũng biết Chu Dịch Phong là đứa con trai không được nhà họ Chu yêu quý, cho dù là bố ruột của anh Chu Tấn Phong cũng vậy, ngày họ kết hôn cũng chỉ đến liếc qua một cái, huống chi là bà mẹ kế này.
An Mạc Hạ mím môi, nhìn hai người bước từng bước lại gần cô, lúc này cô nhất thời không biết nên tiến lên hay lùi về sau, chỉ ngơ ngác đứng đó không biết phải làm sao.
"Á, đúng rồi, mẹ à, con quên mất không giới thiệu, người này là cô con dâu em hai cưới về, tên là gì ấy nhỉ, à, là An Mạc Hạ", sau khi hai người lại gần, giọng nói chế giễu của Xa Ngọc Lệ vang lên bên tai An Mạc Hạ.
Vừa dứt lời, An Mạc Hạ lập tức cảm giác được ánh mắt sắc bén đang nhìn về phía mình, như muốn nhìn thấu cô.
Ai cũng biết mẹ kế của Chu Dịch Phong là cô cả nhà họ Trương, hơn nữa là vợ cả của Chu Tấn Phong, có được đứa trẻ, thủ đoạn nhất định không bình thường, lòng dạ thế nào cũng có thể thấy được, bị người này soi sét, dù là ai cũng không bình tĩnh nổi, huống chi An Mạc Hạ và Trương Dĩnh Y có quan hệ khá vi diệu, càng khiến cho cô mất tự nhiên, chỉ muốn thoát khỏi nơi này.
Một lúc sau, Trương Dĩnh Y mới hé miệng, từ từ nói: "Con là vợ của thằng hai?", giọng nói này nghe có vẻ ôn hòa, nhưng lại khiến cho cô cảm thấy mạnh mẽ đến dị thường.
An Mạc Hạ ngẩn người, lúc này mới căng thẳng gật đầu một cái, đáp: "Vâng".
Vừa dứt lời, Xa Ngọc Lệ đứng bên liền cười khẩy: "Quả nhiên không xuất thân trong gia tộc lớn nên chẳng biết lễ nghi căn bản, trông cô chẳng khác gì con ngu nhỉ, mẹ mình đứng đây mà không biết gọi một tiếng".
Nghe xong lời Xa Ngọc Lệ nói, cánh tay duỗi hai bên người cô bỗng chốc nắm chặt, ban nãy không phải là cô chưa từng có ý định gọi Trương Dĩnh Y là mẹ, chẳng qua tiếng "mẹ" này cứ kẹt trong cổ họng, không biết phải nói ra thế nào, bởi vì với cô, Trương Dĩnh Y chỉ là một người xa lạ mà thôi, hơn nữa quan hệ của bà ta với Chu Dịch Phong cũng khá khó nói, cô không biết mình có nên gọi bà ta là "mẹ” không?
Trương Dĩnh Y không để ý như Xa Ngọc Lệ, chỉ vỗ một cái vào tay Xa Ngọc Lệ, nhẹ nhàng cười nói: "Ngọc Lệ, con đừng có dùng mẹ để dọa vợ thằng hai, lần đầu con bé gặp mẹ, khó tránh bỡ ngỡ, không chào mẹ, mẹ cũng không trách nó".
"Mẹ, mẹ dễ tính quá rồi đó, lần đầu gặp không liên quan đến việc không biết lễ nghi, có những người, đã nói ra thân phận của mẹ rồi mà cô ta vẫn đứng đó, ngay cả con cũng cảm thấy sốt ruột thay cho cô ta", Xa Ngọc Lệ không chịu buông tha, cuối cùng không quên khiêu khích nhìn An Mạc Hạ.
"Con bé này, con cứ thích so đo thôi", Trương Dĩnh Y quở trách nhìn Xa Ngọc Lệ, có điều trong giọng nói vẫn mang đầy vẻ cưng chiều, nào có chút trách mắng.
Chỉ cần có mắt là có thể thấy được cặp mẹ chồng nàng dâu này, một người xướng một người họa, một người đóng vai ác, một kẻ đóng vai thiện, cố ý khiến cho An Mạc Hạ phải khó xử.
An Mạc Hạ cuộn chặt nắm đấm, họ đã nhấn mạnh thân phận của bản thân rồi, cho dù cô không thích, cũng phải lễ phép chào hỏi hai người đó, vậy nên cô chỉ đành mở miệng, có điều vừa định nói, một giọng nói lạnh lùng vang lên: "Dì Trương, xin lỗi dì, mong dì đừng chấp vợ tôi".
Người nói câu này chính là Chu Dịch Phong, không biết anh đi ra khỏi phòng bệnh từ lúc nào.
Trên người anh là bộ quần áo bệnh viện sọc xanh, tay phải băng bó vải trắng, sắc mặt tái mét nhưng vẫn rất đẹp trai, khóe miệng khẽ mỉm cười, đôi mắt sâu thẳm, lúc này đang nhìn Trương Dĩnh Y đứng đó không xa.
Ánh mắt Trương Dĩnh Y chợt lóe lên vẻ u ám, nhưng bà ta nhanh chóng mỉm cười nói: "Sao dì có thể trách con bé chứ, Dịch Phong, con còn đang bị thương, sao lại đi ra ngoài, sao không về nghỉ đi, đâu thể vì bảo vệ vợ mình mà không quan tâm đến sức khỏe của bản thân được chứ", nói xong Trương Dĩnh Y liền dùng ánh mắt đầy ẩn ý nhìn An Mạc Hạ.
Mà lúc này An Mạc Hạ không để ý đến ánh mắt của Trương Dĩnh Y, từ khi Chu Dịch Phong nói ra câu kia, ánh mắt của cô chưa từng rời khỏi người anh, rõ ràng hai người không gặp nhau một buổi tối thôi, nhưng cô cảm thấy anh gầy đi, chiếc cằm nhẵn nhụi giờ mọc một lớp râu lún phún, mà dưới mắt anh cũng có quầng thâm nhạt, có vẻ không được ngủ ngon.
Nhìn Chu Dịch Phong như vậy, dù là An Mạc Hạ muốn vạch rõ ranh giới với anh cũng không kìm được cảm thấy đau đớn, hơn nữa lời nói bảo vệ cô của anh càng khiếp cô cảm thấy chua xót hơn.
Anh vẫn gọi cô là vợ của mình.
Anh không trách cô sao? Còn nữa... lời từ chối hôm qua của cô không quan trọng với anh sao?
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!