Trương Dĩnh Y đứng bên cạnh cố nén lửa giận, miễn cưỡng mỉm cười: "Nếu không còn chỗ, vậy dì và Ngọc Lễ không vào nữa, dù sao lần này dì và con bé đến cũng chỉ muốn xem xem con có sao không, nếu con không sao thì dì yên tâm rồi".
"Mẹ, sao mẹ...", Xa Ngọc Lệ không cam lòng, còn muốn nói gì đó, nhưng bị Trương Dĩnh Y dùng ánh mắt sắc bén nhìn qua, chỉ đành ngoan ngoãn im miệng.
"Vậy Dịch Phong, bọn dì về nhé".
"Tôi bị thương, không tiễn nhé", Chu Dịch Phong giả vờ vẫy tay chào Trương Dĩnh Y và Xa Ngọc Lệ, sau đó lại đột nhiên như nghĩ ra điều gì đó, cúi đầu nhìn sang An Mạc Hạ đứng bên: "Mạc Hạ, em chào tạm biệt dì Trương đi".
"Chào dì Trương ạ", An Mạc Hạ nghe thấy vậy liền vẫy tay chào Trương Dĩnh Y.
Trương Dĩnh Y vẫn bình tĩnh gật đầu, nhưng Xa Ngọc Lệ đã tức đến mức mặt tái xanh, Chu Dịch Phong và An Mạc Hạ rõ ràng không coi cô ta ra gì, cố tình bỏ quên cô ta!
"Mẹ, mẹ là trưởng bối sao lại chịu để yên cho thằng nhãi Chu Dịch Phong chứ!", Chu Dịch Phong và An Mạc Hạ vừa vào phòng, Xa Ngọc Lệ nghiến răng nghiến lợi oán trách.
Trương Dĩnh Y híp mắt, trong mắt lóe lên vẻ độc ác, đứa con trai thứ hai của nhà họ Chu - Chu Dịch Phong này không phải do bà ta sinh ra, bà ta rất ghét anh, không chỉ vì anh không khách khí với bà ta, mà còn vì anh là hòn đá ngáng đường con trai bà ta, có điều vì ngại Chu Tấn Phong nên bà ta không dám thể hiện rõ ra mặt, chỉ đành tạm thời nuốt cục tức xuống, nhưng...
Trương Dĩnh Y nhếch khóe miệng, mỉm cười đầy ẩn ý: "Ngọc Lệ, còn đừng lo, nếu Chu Dịch Phong đã quan tâm đến vợ mình như vậy, thì chúng ta sẽ dùng vợ nó dạy cho nó một bài học".
Nghe thấy vậy mắt Xa Ngọc Lệ sáng lên: "Thật sao? Mẹ, mẹ có kế hoạch gì?"
Trương Dĩnh Y vẫy tay với Xa Ngọc Lệ, ý bảo cô ta lại gần.
Vậy nên Xa Ngọc Lệ liền ghé tai vào gần miệng bà ta, sau khi nghe được lời bà ta nói, sắc mặt cô ta lúc đầu còn hoài nghi, sau đó dần dần biến thành vẻ hưng phấn.
Cùng lúc đó An Mạc Hạ theo Chu Dịch Phong đi vào phòng bệnh, cánh tay Chu Dịch Phong nắm tay cô là tay trái không bị băng bó, nhiệt độ lòng bàn tay xuyên qua lớp quần áo mỏng truyền đến bên người An Mạc Hạ, mang theo chút ấm áp và mập mờ, trái tim An Mạc Hạ không khỏi rung lên.
Cô chợt muốn khoảnh khắc này kéo dài mãi, cứ đứng cạnh anh như vậy.
Có điều suy nghĩ này nhanh chóng chấm dứt khi cô nhìn thấy người phụ nữ trong phòng bệnh.
Trong phòng bệnh, Sở Mạn Doanh ngồi trên chiếc ghế cạnh cửa sổ, mặc một chiếc váy hoa, tôn lên thân hình quyến rũ hoàn mỹ của cô ta, đôi chân dài vắt chéo thu hút ánh mắt của người nhìn, mái tóc vén lên, lộ ra chiếc cổ trắng nõn thon dài, khiến cho cô ta trông vừa tao nhã vừa quyến rũ, lại thêm ánh nắng chiếu qua cửa sổ, ánh sáng vàng kim chiếu lên người cô ta khiến cô ta trông như không đến từ nhân gian, mà như thiên thần lưu lạc xuống trốn trần gian.
Ngay cả An Mạc Hạ là phụ nữ còn động lòng với người phụ nữ ngồi trước cửa sổ này, cô thất thần mất mấy giây, sau đó mới nhanh chóng giãy khỏi vòng tay của Chu Dịch Phong, đứng cách xa anh.
Vì hành động của An Mạc Hạ, bầu không khí lặng ngắt như tờ, cánh tay Chu Dịch Phong giơ giữa không trung, khuôn mặt bị thương hiện lên sự lạnh lẽo.
Sở Mạn Doanh ngồi bên cửa sổ sắc mặt cũng thoáng lên vẻ kinh ngạc, có điều cô ta nhanh chóng bình tĩnh lại, mỉm cười chào hỏi với An Mạc Hạ: "Mạc Hạ, chúng ta lại gặp nhau rồi, lần trước chúng ta có gặp nhau một lần ở nhà hàng trên nước".
"Tôi vẫn nhớ cô, cô Sở", An Mạc Hạ cố gắng mỉm cười, coi như là chào hỏi với Sở Mạn Doanh.
"Sao em lại đến đây?", Chu Dịch Phong đã nằm lên giường rồi, dùng vẻ mặt lạnh lùng nhìn An Mạc Hạ.
An Mạc Hạ bị ánh mắt của Chu Dịch Phong làm cho giật mình, hoảng loạn đáp: "Tôi nghe tin anh bị thương, nên...", nghĩ một lúc, An Mạc Hạ quyết định nói dối: "Trưởng phòng Lục của chúng tôi bảo tôi đại diện phòng quan hệ công chúng đến thăm anh".
"Trưởng phòng Lục của em có lòng thật đó", Chu Dịch Phong lạnh lùng cười khẩy, cho dù đang nói chuyện vẫn quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mắt lạnh lẽo như băng, bên trong hiện lên vẻ phức tạp vô cùng.
Phòng bệnh lại im lặng, lần này là Sở Mạn Doanh phá vỡ sự im lặng: "Mạc Hạ, cô đến đúng lúc lắm, ban nãy tôi đút cho Chu Dịch Phong ăn, anh ấy không chịu, có vẻ như tôi không đủ sức hấp dẫn để thuyết phục anh ấy rồi, chỉ có thể dựa vào cô thôi", nói xong, Sở Mạn Doanh liền chỉ vào hộp giữ nhiệt trên tủ đầu giường, món ăn bên trong vẫn còn đầy ắp nóng hổi, vừa nhìn là biết chưa có ai động đũa.
Vậy nên ban nãy chắc cô nghe nhầm rồi, Sở Mạn Doanh nói cô ta không có đủ khả năng để thuyết phục Chu Dịch Phong ăn cơm.
Nghĩ đến đây, An Mạc Hạ chợt cảm thấy vui vẻ, có điều nhìn người phụ nữ xinh đẹp trước mắt, cảm giác này lại biến mất,
Rốt cuộc cô đang nghĩ gì vậy? Chu Dịch Phong không cho Sở Mạn Doanh đút cho mình ăn thì sao chứ?
"Cô Sở, cô đề cao tôi quá rồi, cô đút cho phó tổng giám đốc Chu anh ấy không ăn thì sao tôi làm được", An Mạc Hạ mỉm cười chế giễu.
"Phó tổng giám đốc Chu?", người đàn ông trên giường lạnh lẽo hừ một tiếng, ánh mắt đang nhìn ra ngoài cửa sổ càng thâm sâu hơn.
Nghe thấy vậy, Sở Mạn Doanh nghi ngờ nhíu mày, ánh mắt liên tục đảo qua đảo lại trên người An Mạc Hạ và Chu Dịch Phong, sau đó đột nhiên nghĩ ra chuyện gì đó, cô ta vỗ đầu, lo lắng nói: "Ối dồi, à, tôi đột nhiên nhớ ra, tôi có việc phải đi, không ở đây được, xin lỗi nhé".
Chu Dịch Phong ngồi trên giường nhíu mày: "Ban nãy cô có nói gì đâu".
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!