Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Cô Vợ Nhặt Của Chu Tổng - An Mạc Hạ

Cơ thể An Mạc Hạ cứng đờ, há hốc mồm kinh ngạc nhưng vẫn không đẩy Chu Dịch Phong ra, để mặc cho anh ôm vào lòng. 

Tâm trạng trống rỗng cả đêm giờ phút này dường như được lấp đầy, khiến toàn thân cô tràn ngập cảm giác yên tâm chưa từng thấy. 

Cũng không biết qua bao lâu, Chu Dịch Phong cuối cùng cũng buông cô ra, khuôn mặt lạnh lùng suốt hai ngày nay cuối cùng cũng nở nụ cười: “Sao em lại tới sớm vậy?” 

An Mạc Hạ hơi ngây người, sau đó khuôn mặt khẽ đỏ ửng, nói: “À chuyện đó, hôm nay tình cờ có việc đi qua đây nên tiện ghé vào luôn”. 

Nhìn dáng vẻ ngượng ngùng của người phụ nữ, rồi lại quay sang nhìn chiếc hộp giữ nhiệt trong tay cô, Chu Dịch Phong cười đùa nói: “Thế bữa sáng trong tay em cũng là tiện làm à?” 

An Mạc Hạ bị câu đùa của Chu Dịch Phong làm cho ngượng ngùng, khuôn mặt vốn dĩ đỏ ửng, bây giờ lại càng đỏ hơn, chỉ có thể cúi đầu lắp bắp trả lời: “Đồ ăn sáng làm nhiều quá, một mình ăn không hết, không muốn lãng phí nên mới tiện mang tới đây”. 

“Ồ~”, Chu Dịch Phong cố ý kéo dài giọng điệu, nhưng cũng không vạch trần An Mạc Hạ, đi thẳng tới giường rồi nằm xuống. Sau đó vẫy tay An Mạc Hạ như sếp lớn: “Dù sao bây giờ cũng vẫn sớm, hay là em tiện tay đút cho tôi ăn rồi hãy đi đi”. 

Dù sao cũng đã đút cho Chu Dịch Phong hai lần rồi, An Mạc Hạ cũng không lảng tránh nữa, ngoan ngoãn ngồi xuống bên cạnh giường Chu Dịch Phong với chiếc hộp giữ nhiệt trên tay. 

Hôm nay cô làm món cháo táo đỏ kỳ tử cực kỳ bổ máu, ngay khi vừa mở nắp ra, toàn bộ căn phòng đều ngập tràn hương thơm. 

Chu Dịch Phong nằm trên giường cũng hài lòng hít một hơi: “Thơm quá, nói thực lòng, tôi cũng hơi đói rồi đấy”. 

An Hạ Mạc mỉm cười, sau đó tận tình đút từng thìa cháo tới miệng của Chu Dịch Phong. 

Ăn được một nửa thì có y tá tới kiểm tra, nhìn thấy bầu không khí hòa hợp của hai người trong phòng bệnh, y tá vô cùng tò mò đánh giá khuôn mặt của An Mạc Hạ, trong ánh mắt đó tràn đầy cảm xúc, có mờ ám, có tò mò, còn có ngưỡng mộ... Khiến cho khuôn mặt nhỏ nhắn của An Mạc Hạ đỏ bừng lên không thể kiểm soát được. 

“Anh Phong, lát nữa bác sĩ sẽ tới kiểm tra, có cần nói một tiếng trước không, bảo bọn họ muộn chút hãy tới”, trước khi đi, y tá chớp mắt đầy ám muội, nói với Chu Dịch Phong đang nằm trên giường bệnh. 

An Mạc Hạ bị lời nói của y tá làm cho ngượng ngùng, cô và Chu Dịch Phong đâu có làm chuyện gì đáng xấu hổ trong phòng bệnh đâu, sao lại phải bảo bác sĩ tới muộn chứ! 

Cô đang định mở miệng, ngăn cản ‘ý tốt’ của y tá nhưng lại bị Chu Dịch Phong giành trước một bước: “Được, cô bảo bọn họ muộn chút hãy tới”. 

“Vâng ạ”, y tá ngoan ngoãn đi ra ngoài, sau đó cẩn thận đóng cửa phòng bệnh lại. 

An Mạc Hạ cạn lời vỗ trán, cô y tá này đúng là nhiệt tình quá rồi, nếu không Chu Dịch Phong cũng không thể phối hợp chọc ghẹo như vậy được! Người không biết lại thật sự tưởng họ sẽ làm gì đó trong phòng bệnh, cái tên Chu Dịch Phong đáng ghét này, còn không ngừng thêm mắm thêm muối chứ. 

Vì vậy An Mạc Hạ hung hăng trừng mắt nhìn Chu Dịch Phong, tức giận nói: “Tôi sắp đi rồi, làm gì mà phải bảo bác sĩ tới muộn”. 

“Bởi vì có một số chuyện riêng tư tôi không muốn người ngoài nhìn thấy”. 

Chu Dịch Phong nhìn dáng vẻ ngượng ngùng đáng yêu của người phụ nữ, đột nhiên trào dâng ham muốn trêu đùa, anh ngồi thẳng dậy, bất ngờ áp sát khuôn mặt của An Hạ Mạc. 

An Hạ Mạc sau khi nghe thấy câu vừa rồi của Chu Dịch Phong, hô hấp đã ngừng lại, sau đó lại thấy khuôn mặt anh tuấn của người đàn ông này đột nhiên áp sát lại, toàn bộ đầu óc trở nên trống rỗng, chỉ có thể ngây người nhìn khuôn mặt tuấn tú ở ngay trong gang tấc, thậm chí quên cả thở. 

Thời gian dường như ngừng lại trong một khắc, khi An Mạc Hạ tưởng rằng sẽ xảy ra chuyện gì, Chu Dịch Phong lại chỉ nhìn chằm chằm vào mắt cô nói: “Sao mắt thâm vậy, tối qua không ngủ à? Liệu có phải vì lo lắng cho tôi mà mất ngủ không?” 

Thần trí của An Mạc Hạ lập tức bị giọng điệu trêu chọc của người đàn ông này kéo lại, khuôn mặt đỏ ửng như trái hồng, vội vàng tránh xa khuôn mặt tuấn tú kia ra, ngượng ngùng quay sang một bên, nói: “Anh đừng có mà nghĩ linh tinh, tôi chỉ là mất ngủ mà thôi”. 

“Sao lại mất ngủ?”, Chu Dịch Phong không định buông tha cho An Mạc Hạ, tiếp tục truy hỏi. 

An Mạc Hạ trùng mi mắt xuống, nhìn khăn trải giường trắng như tuyết, tìm đại một cái cớ: “Có lẽ do hai ngày vừa rồi ở khách sạn, quay về có chút không quen lắm”. 

Chu Dịch Phong không nói gì nữa, chỉ nhìn chằm chằm vào người phụ nữ rõ ràng đang nói dối trước mặt mình, khi cô nói chuyện, hàng mi khẽ run lên theo động tác, rung rinh rung rinh, rất đáng yêu, cộng thêm ánh nắng ban mai dịu dàng và mềm mại lả lướt trên cơ thể càng khiến cho An Mạc Hạ giống như một con búp bê, khiến cho trái tim Chu Dịch Phong không kìm được mà rung động. 

Khi An Mạc Hạ còn đang lo lắng không biết lời nói dối của mình có bị bại lộ hay không, Chu Dịch Phong lại sán tới gần cô, nhưng lần này, Chu Dịch Phong không hề có ý muốn trêu chọc An Mạc Hạ, mà đặt lên đôi môi mềm mại của người phụ nữ một nụ hôn thật sâu. 

Cơ thể của An Mạc Hạ lập tức cứng đờ vì hành động của Chu Dịch Phong, đôi mắt hoa mai xinh đẹp mở to, khi cô nghiêng đầu tránh theo phản xạ, Chu Dịch Phong mới miễn cưỡng rời khỏi môi cô. 

“Em vất vả như vậy, tôi không có gì để bù đắp, thôi thì lấy nụ hôn này để bù đắp đi”, Chu Dịch Phong nói với vẻ mặt vô liêm sỉ. 

Lời Chu Dịch Phong nói khiến An Mạc Hạ vô cùng tức giận, không muốn để ý đến người đàn ông không biết xấu hổ này nữa, hậm hực cầm chiếc hộp giữ nhiệt ở trên giường đi ra ngoài. 

Khi cô vừa mở cửa thì lại nghe thấy giọng nói cực kỳ vui vẻ của người đàn ông phía sau: “Hôm nay tôi kiểm tra, nếu như không có vấn đề gì thì có thể ra viện rồi, buổi tối sẽ về nhà với em, em sẽ không mất ngủ nữa đâu”. 

Cánh tay cầm tay nắm cửa của An Mạc Hạ khẽ run lên, tức giận bỏ lại câu “Ai muốn anh về nhà cùng chứ” rồi chạy nhanh ra khỏi viện. 

… 

Vì Claire đã rời khỏi, phòng quan hệ công chúng của tập đoàn Chu Thị hôm nay khá nhàn rỗi. 

Chuyện lần này ở khách sạn, hai người Dương Phán Phán và Trương Di không thể thấy An Mạc Hạ mất mặt, vì vậy bọn họ vô cùng tức giận. Dù không có việc gì, bọn họ cũng có thể bới móc ra một đống chuyện bắt An Mạc Hạ làm, vì vậy người bận rộn suốt một ngày chính là An Mạc Hạ, cô chẳng thể rời đi đâu được, bận rộn ngồi trước màn hình máy tính. 

“Mạc Hạ, vất vả cho cô rồi”, trước khi tan làm, Dương Phán Phán đi qua người An Mạc Hạ, nói một câu đầy đạo đức giả. 

Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận