Cảm giác được Chu Dịch Phong không ổn, An Mạc Hạ giật mình, động tác vốn thô lỗ trở nên cẩn thận.
Cô nhẹ nhàng để cái tay đang ôm lấy hông mình sang một bên, sau đó lại dùng tay sờ trán anh, quả nhiên trán Chu Dịch Phong nóng như lửa.
Anh sốt rồi!
An Mạc Hạ nhíu mày, sau đó nương theo ánh trăng mông lung ngoài cửa sổ nhìn ngắn khuôn mặt tuyệt đẹp của Chu Dịch Phong.
Chu Dịch Phong lúc này nhắm chặt hai mặt, nhưng anh ngủ không quá yên tĩnh, đôi lông mày nhíu chặt lại, vẻ mặt đỏ rực bất thường, trông có vẻ vô cùng đau đớn.
An Mạc Hạ vỗ vai Chu Dịch Phong, nhẹ nhàng nói: "Chu Dịch Phong, anh dậy đi, nếu không cảm thấy khỏe, tôi đưa anh đi viện".
Một lúc sau, Chu Dịch Phong mới mê man mở mắt, giống như phản ứng lại, mãi sau đó mới mỉm cười: "Tôi không sao, ngủ một lúc là khỏe thôi", nói xong, Chu Dịch Phong thử kéo tay An Mạc Hạ, muốn ôm cô vào lòng, nhưng sức lực không đủ, còn chưa chạm lấy tay cô cánh tay đã vô lực hạ xuống.
Nhìn thấy Chu Dịch Phong như này, trái tim An Mạc Hạ giật lên, không đợi Chu Dịch Phong phản đối, cô lấy nhiệt kế trong hòm thuốc ra, đo nhiệt độ cơ thể cho Chu Dịch Phong.
Ba mươi tám độ tám.
"Chu Dịch Phong, nếu như anh đi lại được, tốt nhất chúng ta nên đến viện, có thể vết thương của anh bị viêm nên mới sốt", An Mạc Hạ đặt nhiệt kế sang một bên, quan tâm nhìn người đàn ông hơi nhắm mắt nằm trên giường.
Chu Dịch Phong nhìn dáng vẻ lo lắng của cô, mặc dù bị bệnh rất khó chịu, nhưng vẫn vui vẻ mỉm cười: "Không cần phải lo lắng như vậy, bị sốt là chuyện bình thường, ngủ một giấc là khỏi thôi, nếu em không yên tâm, đưa cho tôi hai viên thuốc hạ sốt là được".
Anh không nỡ để An Mạc Hạ đưa anh đi viện giữa lúc nửa đêm canh ba thế này.
An Mạc Hạ nhíu mày, há miệng muốn phản bác, nhưng Chu Dịch Phong trông có vẻ quyết tâm không chịu đi viện, kiên quyết nói: "Tôi không muốn đi viện, tối nay cứ vậy đã nếu như mai nhiệt độ chưa giảm, thì đành phiền vợ yêu đưa tôi đến viện vậy", đã là lúc nào rồi mà Chu Dịch Phong còn không quên trêu chọc An Mạc Hạ.
An Mạc Hạ bất lực xoa trán, nhưng nể tình anh là người bệnh, cô không cãi nhau với anh làm gì, vẫn nghe lời anh đến chỗ hòm thuốc lấy hai viên thuốc hạ sốt, lại đến phòng bếp rót cốc nước ấm, sau đó đỡ Chu Dịch Phong dậy, bảo anh uống thuốc.
Để phòng ngừa, An Mạc Hạ dán miếng dán hạ sốt lên trán anh, như vậy mới yên tâm thở phào nhẹ nhõm.
Trong cả quá trình, Chu Dịch Phong ngoan ngoãn phối hợp, chỉ là đôi mắt nóng bỏng không ngừng dán sát lên người An Mạc Hạ, An Mạc Hạ cảm thấy mình sắp bị ánh mắt này làm nóng chảy rồi, chỉ có thể cố gắng bình tĩnh, ép mình mặc kệ ánh mắt này.
"Mạc Hạ, đừng bận rộn nữa, em nằm xuống đi", Chu Dịch Phong nhìn An Mạc Hạ vẫn đang tìm cách để giúp anh hạ sốt, anh cảm thấy ấm áp, giọng nói dịu dàng vô cùng, nhưng cổ họng chợt nóng ran, khiến giọng anh khàn khàn.
"Dùng cồn lau lòng bàn tay bàn chân có thể giúp hạ sốt, nhưng trong nhà không có cồn, hay tôi ra ngoài xem sao, chắc có mấy tiệm thuốc vẫn mở", An Mạc Hạ đột nhiên nhớ đến khi còn nhỏ, mẹ dùng cách này giúp cô hạ sốt, cô vui vẻ đi ra cửa, nhưng còn chưa đi được mấy bước, Chu Dịch Phong đang nằm trên giường đột nhiên ngồi dậy kéo cô lại.
Chu Dịch Phong đang bệnh không biết lấy đâu ra nhiều sức lực đến vậy, có thể kéo An Mạc Hạ ngồi xuống giường, anh nói: "Mạc Hạ, tôi nói rồi, đừng bận rộn nữa, bây giờ nằm xuống nghỉ ngơi đi, nếu không tôi cũng không nghỉ ngơi nổi", giọng điệu của anh xen lẫn sự tức giận, còn cả cảm giác mạnh mẽ không thể bỏ qua.
Khiến An Mạc Hạ ngồi trên giường không dám phản bác, chỉ có thể lặng lẽ nhìn anh.
Nhìn thấy dáng vẻ ngoan ngoãn của cô, Chu Dịch Phong hài lòng mỉm cười, ngay giây sau liền ấn An Mạc Hạ xuống giường, nằm sát bên người cô, giống như ban nãy, ôm chặt lấy eo cô.
"Mạc Hạ, ngủ đi, sáng mai dậy tôi sẽ khỏe thôi".
Tiếng hô hấp nhẹ nhàng của anh vang lên bên tai cô, khiến An Mạc Hạ đang giật mình chợt hoàn hồn: "Liệu anh có khỏe lên thật không đó?", An Mạc Hạ thử giãy khỏi cánh tay anh, nhưng vẫn nhỏ giọng hỏi thăm.
Một tiếng "ừ" khẽ vang lên trong không trung, Chu Dịch Phong lại ôm chặt lấy cô: "Ngủ đi".
Vậy nên An Mạc Hạ không nói gì nhiều nữa, ngoan ngoãn cuộn tròn trong lòng anh như một chú mèo nhỏ, vì trong đầu chỉ nghĩ đến chuyện Chu Dịch Phong bị bệnh, nên cô không nghĩ đến tư thế của cả hai mập mờ thế nào, cứ để kệ anh ôm lấy cô.
Nhưng dù sao bị một nguồn nhiệt lớn dính sát đến người mình như vậy khiến trái tim cô treo lửng lơ, lần này cô không ngủ nổi, chỉ nằm nghe tiếng hít thở của Chu Dịch Phong, cho đến khi ánh sáng ban mai chiếu vào từ cửa sổ.
Lúc này An Mạc Hạ mới cẩn thận cử động, nhìn Chu Dịch Phong không có phản ứng gì, cô mới to gan rời khỏi lồng ngực anh, sau đó việc đầu tiên cô làm chính là cầm nhiệt kế trên tủ đầu giường lên đo nhiệt độ cơ thể anh.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!