Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Có điều ăn được nửa bát cháo, Chu Dịch Phong không chịu ăn nữa, mặc kệ An Mạc Hạ dù dỗ thế nào cũng không chịu. 

"Chu Dịch Phong, anh lớn từng này rồi mà giống hệt đứa bé không chịu ăn cơm, không ăn thì sao có sức?", An Mạc Hạ buồn cười nhìn người đàn ông trước mặt. 

Trước kia Chu Dịch Phong dù trông có vẻ bất cần đời, nhưng khí thế mạnh mẽ luôn bao quanh người khiến người ta không thể khinh thường anh, An Mạc Hạ vậy mà có cơ hội nhìn thấy mặt trẻ con của anh, không khỏi cảm thấy cạn lời, hóa ra Chu Dịch Phong không như cô tưởng tượng. 

"Nào, ăn thêm một miếng", vừa nói, An Mạc Hạ vừa múc một thìa cháo đưa Chu Dịch Phong ăn. 

 "Tôi không muốn ăn, trừ phi...", Chu Dịch Phong không khách khí quay mặt đi, trên mặt nở nụ cười xấu xa, ánh mắt khi nhìn An Mạc Hạ thâm sâu khó dò. 

An Mạc Hạ nghi ngờ nghiêng đầu, hoàn toàn không ý thức được, mình đang bị người ta tính kế. 

"Trừ phi gì? Nói ra, nếu làm được tôi sẽ làm", để bắt "tên trẻ con" này ăn hết cơm, An Mạc Hạ quyết định chiều lòng anh chút. 

"Thật sự có thể làm sao?', ánh mắt Chu Dịch Phong sáng lên, người đang nửa nằm trên giường bỗng duỗi thẳng lưng lên. 

An Mạc Hạ nghi ngờ nhìn Chu Dịch Phong, nhưng chưa kịp nghĩ nhiều đã gật đầu với anh. 

Ngay giâu sau, An Mạc Hạ cảm thấy môi mình nóng lên, Chu Dịch Phong đột nhiên áp sát, hôn lên môi cô, cô ngửi thấy mùi vị mát lạnh dễ chịu. 

Cơ thể cô lập tức cứng ngắc, hai mắt trừng lớn, mặt mày kinh ngạc nhìn người đàn ông trước mặt. 

"Tốt lắm, tôi sẽ ăn hết chỗ cháo còn lại", Chu Dịch Phong hài lòng nhìn An Mạc Hạ đang sững sờ cùng khuôn mặt trắng nõn đỏ bừng lên của cô, miệng mỉm cười vui vẻ. 

An Mạc Hạ giờ mới hoàn hồn, vừa tức vừa xấu hổ hét lớn: "Chu Dịch Phong, anh..." 

Nhưng "anh" một lúc, An Mạc Hạ vẫn không biết phải mắng cái gì. 

Cô và Chu Dịch Phong không chỉ có hành động thân mật này một hai lần, ít nhất cô không hiểu anh đang nghĩ gì, nhưng từ hôm Chu Dịch Phong tỏ tình với cô, An Mạc Hạ liền hiểu ý anh, mặc dù An Mạc Hạ không phải không có hảo cảm với anh, nhưng do giữa họ có Sở Mạn Doanh, khiến cô không thể nào chấp nhận mối tình này. 

Cứ tưởng hôm đó sau khi mình từ chối Chu Dịch Phong, anh đã từ bỏ rồi, bây giờ có vẻ như anh vẫn chưa chết tâm. 

An Mạc Hạ há miệng, muốn nói rõ với Chu Dịch Phong, nhưng nhìn người đàn ông với gương mặt tái nhợt kia, những lời cô muốn nói ra đến cổ họng lại quay lại, cuối cùng bị cô nuốt vào bụng. 

Thôi vậy, đợi Chu Dịch Phong khỏi bệnh nói tiếp cũng không muộn. 

Nhưng bây giờ bầu không khí trong phòng bệnh thực sự lúng túng, vậy nên An Mạc Hạ vội vàng đút hết chỗ cháo trắng còn lại cho anh, sau đó chạy khỏi căn phòng. 

Sau khi An Mạc Hạ cố gắng bình tĩnh lại, cô mới quay lại căn phòng, lúc này Chu Dịch Phong đã nằm trên giường bệnh ngủ rồi, có thể do sau khi bị bệnh nặng, cơ thể không khỏe, trán anh hơi nhăn lại. 

An Mạc Hạ bất giác muốn duỗi tay ra xoa vết nhăn trên trán anh, nhưng khi tay vừa chạm vào da anh, lập tức như bị điện giật, giật nảy lên. 

Bây giờ cô càng ngày càng không hiểu bản thân nữa, rõ ràng người bảo phải giữ khoảng cách là cô, tại sao bây giờ cô lại quan tâm tới anh đến vậy. 

An Mạc Hạ hít sâu một hơi, cô vén kín chăn cho Chu Dịch Phong, sau đó nhón chân đi ra khỏi phòng. 

May mà hôm nay là thứ bảy, không cần đi làm vậy nên An Mạc Hạ không cần vội, dọn dẹp lại nhà, sau đó chuẩn bị đi chợ mua ít thức ăn, để nấu bữa trưa thanh đạm cho Chu Dịch Phong. 

An Mạc Hạ vốn muốn chào Chu Dịch Phong một tiếng rồi mới đi, nhưng thấy anh đang ngủ say, quyết định không làm phiền anh nữa, nhưng lại sợ Chu Dịch Phong tỉnh dậy không tìm thấy mình liền để lại tờ giấy xuống đầu giường. 

Chu Dịch Phong, tôi ra ngoài mua thức ăn, tí nữa sẽ về, trong bình giữ nhiệt ở đầu giường có nước ấm, khát thì uống chút nhé. 

Sau khi cẩn thận để tờ giấy xuống bình giữ nhiệt, An Mạc Hạ mới yên tâm đi ra ngoài. 

Nhưng An Mạc Hạ chưa đi được bao lâu, từ sau cái cây phía sau ở không xa đột xuất hiện hai bóng người cao to, tham lam nhìn vào cơ thể mảnh khảnh duyên dáng của cô. 

"Là cô ta sao?", một giọng nói tục tằng vang lên. 

Người bị hỏi lập tức lấy điện thoại ra xem ảnh, nhìn kỹ rồi so sánh: "Không sai, còn đẹp hơn trong ảnh, chậc chậc, anh Ngưu, không tệ đâu". 

Người đàn ông được gọi là anh Ngưu cười "hi hi" hai tiếng, nhưng sau đó lại nghĩ gì đó, đột nhiên hỏi: "Tiểu Vĩ, mày đã xác nhận thân phận của cô ta chưa, có thể động vào chứ?" 

"Em xác nhận rồi, người phụ nữ tìm em là một người rất quyền lực, lời cô ta nói rất đáng tin, hơn nữa...", Tiểu Vĩ vừa nói vừa đắc ý vỗ vào túi quần mình: "Cái giá họ đưa ra rất đáng để chúng ta mạo hiểm một lần". 

Tầm nhìn của anh Ngưu hướng về phía tay Tiểu Vĩ, sau đó lại nhìn lên túi gã, gã đồng ý gật đầu: "Mày nói không sai, chỗ tiền đó đủ để chúng ta sống nửa đời". 

Mà ở bên kia, An Mạc Hạ đã đi vào chợ, không hề nhận ra nguy hiểm đang đến gần, cô vẫn đang chọn những loại thức ăn phù hợp để bồi bổ sức khỏe người mới bị bệnh nặng. 

"Ông chủ, đậu hà lan bán thế nào?", An Mạc Hạ vén ống tay áo lên, ra vẻ chuẩn bị trả giá, ông chủ thì đang trố mắt, cô gái ăn mặc đẹp thế này, xinh đẹp thế này trông không hề hợp với khu chợ, thế mà cô đang đứng trước mặt ông. 

Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận