Anh biết ban nãy mình thực sự hơi nhỏ mọn rồi, có điều chuyện này cũng đâu thể trách anh được, khi không yêu cô, An Mạc Hạ làm gì anh cũng chẳng quan tâm, nhưng bây giờ anh yêu cô rồi, bất kỳ hành động nào cũng cô cũng khiến anh suy nghĩ.
Nghĩ đến đây, Chu Dịch Phong không kìm được cười gượng, từ lúc nào anh bắt đầu giống phụ nữ vậy? Nhưng người nào đó vẫn kiên quyết từ chối anh mà.
"Được rồi, quay về nấu cơm thôi", một lúc sau, Chu Dịch Phong than thở, mở cửa lên xe trước.
Mặc dù Chu Dịch Phong không trả lời thẳng mình có nổi giận hay không, nhưng từ giọng nói thả lỏng hơn ban nãy, chắc anh không trách cô nữa rồi.
An Mạc Hạ nhếch khóe miệng, lập tức ngồi xuống ghế phó lái, chiếc xe nhanh chóng lao đi.
Sau khi về nhà, Chu Dịch Phong đi xử lý công việc, còn An Mạc Hạ bận rộn trong phòng bếp, mặc dù thức ăn mua ở siêu thị không tươi như thức ăn mua ở chợ hồi sáng, nhưng may là An Mạc Hạ giỏi nấu ăn, dù đồ không tươi cũng có thể tạo ra một bàn đồ ăn thơm ngon.
Cho nên khi Chu Dịch Phong đi xuống tầng, nhìn thấy An Mạc Hạ cười mỉm, mặc tạp dề, mặc dù trông không được thời trang, nhưng khiến người ta cảm thấy thoải mái ấm áp.
Đáy lòng Chu Dịch Phong như bị ai đó véo một cái, cảm thấy hơi rung động.
An Mạc Hạ nhìn thấy Chu Dịch Phong đi xuống, vội vàng bảo anh ngồi xuống, sau đó mang mấy món ăn tăng cường hệ miễn dịch, phù hợp với người bệnh đến trước mặt anh.
"Anh ăn mấy món này nhiều một chút, bệnh nặng nên ăn mấy món này", An Mạc Hạ ân cần nói.
Chu Dịch Phong khẽ nhíu mày một cái, anh không thích ăn mấy nguyên liệu trong món này, nhưng nhìn thấy ánh mắt tha thiết của cô, anh vẫn không dám nói ra, chỉ đành gật đầu, bỏ mấy món mình thích ăn hoặc không thích ăn vào miệng.
Khi ăn cơm, hai người thỉnh thoảng có nói với nhau mấy câu, bầu không khí cũng khá hài hòa, khi An Mạc Hạ nhắc đến chuyện trưa nay bị bắt cóc, sắc mặt Chu Dịch Phong trầm xuống, đôi lông mày nhíu lại.
"An Mạc Hạ, tốt nhất trong khoảng thời gian này em đừng ra ngoài một mình, nếu đi làm, để tôi đưa đón em, dù sao tôi cũng tiện đường".
An Mạc Hạ khi nghe thấy Chu Dịch Phong nói nửa vế câu trước, cô không có phản ứng gì lớn, nhưng nghe thấy nửa vế câu sau, miếng cơm như mắc nghẹn trong cổ họng, ho mãi mới nuốt xuống được.
Chu Dịch Phong đưa cô đi làm?
Đùa kiểu gì vậy, với thân phận của Chu Dịch Phong ở tập đoàn Chu Thị, nếu đưa đón cô đi làm thì đúng sẽ gây ra sóng to gió lớn, cô không muốn trở thành tâm điểm chú ý đâu.
Chu Dịch Phong nhìn dáng vẻ kinh ngạc của người phụ nữ trước mặt, dường như đoán được cô đang nghĩ gì, anh mỉm cười nói: "An Mạc Hạ, tôi đúng thật không hiểu nổi em, tôi cưới em làm vợ tôi, tôi đưa đón vợ mình đi làm là chuyện bình thường mà, em sợ cái gì chứ?"
"Chu Dịch Phong, không được!", An Mạc Hạ lập tức lắc đầu: "Lúc trước tôi đã nói với anh rồi, tôi vào tập đoàn Chu Thị bằng cửa sau, nếu như lại để người ta biết quan hệ giữa hai chúng ta, không biết họ sẽ nghĩ gì, tôi không muốn trở thành chủ đề để mọi người bàn tán, hơn nữa hai chúng ta..."
An Mạc Hạ vốn muốn nói hai bọn họ không phải vợ chồng thực sự, càng ít người biết càng tốt, như vậy sau này cô càng dễ thoát khỏi Chu Dịch Phong, nhưng nhìn thấy ánh mắt nguy hiểm của anh khi nhìn cô, cô đột nhiên chột dạ im miệng.
"Được rồi, cứ vậy nhé, nếu em thực sự cảm thấy khó xử, tôi sẽ đỗ xe ở chỗ nào đó khuất khuất một chút", nói đến đây, không biết có phải An Mạc Hạ nhìn nhầm không, khuôn mặt người đàn ông đối diện chợt lóe lên cảm giác hơi lo lắng, nhưng nháy mắt đã quay lại dáng vẻ bất cần bá đạo thường ngày: "Nói tóm lại, tôi nhất định phải đưa em đi làm", An Mạc Hạ chỉ có thể thỏa hiệp gật đầu, không phải vì sợ Chu Dịch Phong, mà là vì bây giờ cô đang ở thế yếu, giọng điệu của Chu Dịch Phong cứng rắn như vậy, có vẻ như nếu cô không đồng ý khéo sẽ có chuyện gì kinh khủng hơn xảy ra.
Chu Dịch Phong hài lòng nhìn động tác của An Mạc Hạ, vui vẻ ăn thêm hai miếng món mình không thích.
"Uống thêm chút canh đi", thấy Chu Dịch Phong ăn cũng được kha khá rồi, An Mạc Hạ dù đang buồn bực, vẫn múc cho anh bát canh đưa đến trước mặt Chu Dịch Phong.
Chu Dịch Phong nhìn một lớp dầu mỏng trên mặt bát canh, khẽ nhíu mày, nhưng vẫn nhận lấy nó, uống từng ngụm một.
Ăn cơm tối xong, Chu Dịch Phong "tự giác" ngủ trong phòng An Mạc Hạ, lần này An Mạc Hạ không nói gì, mặc dù cảm thấy không được tự nhiên, nhưng dù sao Chu Dịch Phong cũng là bệnh nhân, trưa nay còn cứu cô, nên bây giờ cô không thể từ chối anh, chỉ có thể tùy ý anh.
Có điều Chu Dịch Phong có vẻ mệt mỏi thật sự, anh nằm xuống giường, không bao lâu sau liền ngủ thiếp đi, cho nên khi An Mạc Hạ rửa mặt xong trở về phòng liền nhìn thấy anh đã ngủ say rồi.
Không biết có phải ảo giác không, cô cảm thấy Chu Dịch Phong gầy hơn trước nhiều, khi ngủ cũng không an ổn, đôi lông mày khẽ nhíu lại, tạo thành hình chữ "xuyên".
Theo bản năng, An Mạc Hạ giơ tay lên muốn vuốt trán anh, nhưng bàn tay vừa đụng vào trán anh lại nhanh chóng rụt lại, có điều thấy Chu Dịch Phong không có phản ứng gì, cô mới lấy lại can đảm vươn tay đến, dãn trán anh ra, khôi phục nó thành dáng vẻ bằng phẳng lúc trước, làm xong cô mới rụt tay lại, quay về nằm xuống chỗ mình.
An Mạc Hạ vẫn không ngủ yên được, mặc dù không có nhiệt độ nóng bỏng của Chu Dịch Phong, nhưng An Mạc Hạ vẫn không yên tâm, cả đêm mở màng mở mắt, cho đến khi trời sáng mới dần chìm vào giấc ngủ, có điều khi cô lại mở mắt ra, bên cạnh không còn thấy bóng dáng Chu Dịch Phong nữa, chỉ còn lại ga trải giường nhăn nhúm, chứng minh từng có một người nằm ở đây.
An Mạc Hạ ngồi dậy, nhìn giờ, vậy mà đã mười một giờ trưa rồi, may mà hôm nay là chủ nhật không cần đi làm, không cô đã đi làm quá muộn rồi.
Có điều không biết đang ngày cuối tuần, Chu Dịch Phong đi đâu rồi?
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!