An Mạc Hạ càng nghĩ càng loạn, lông mày nhíu lại, Giang Doãn Hâm đứng bên đỡ cô nhìn thấy vẻ mặt đau đớn của cô liền cho rằng cô cảm thấy khó chịu, quan tâm hỏi cô: "Mạc Hạ, em cảm thấy thế nào rồi? Mặt đau sao?"
Nghe thấy giọng nói của Giang Doãn Hâm, An Mạc Hạ mới không nghĩ vớ vẩn nữa sau đó mỉm cười lắc đầu: "Tôi không sao, tí nữa sẽ đỡ thôi, anh đừng lo".
"Haizz, em vẫn thích ra vẻ kiên cường như vậy", Giang Doãn Hâm thở dài, nhìn An Mạc Hạ: "Mạc Hạ, là phụ nữ, em hoàn toàn có thể tỏ ra yếu đuối một chút, em làm như vậy khiến tôi rất đau lòng, lần này đúng là Bạch Tô Nghi quá đáng, ngay cả tôi cũng không chịu nổi, không ngờ cô ta có thể làm ra chuyện quá quắt với em như vậy".
"Chuyện này cũng không thể trách Bạch Tô Nghi hoàn toàn được, cô ta để ý việc hai chúng ta ở bên nhau cũng là chuyện bình thường, dù sao quan hệ của anh với tôi cũng khá nhạy cảm, là tôi không đúng, không nên nhất thời xúc động xuất hiện trước mặt hai người, nếu không vì tôi đến đây, hai người sẽ không...", nói đến đây An Mạc Hạ mím môi dưới ra vẻ chuẩn bị rơi lệ, kết hợp cùng khuôn mặt nhỏ nhắn in hằn năm đầu ngón tay, đương nhiên sẽ khiến người ta cảm thấy đáng thương, kích thích ham muốn bảo vệ của đối phương.
Trái tim Giang Doãn Hâm run lên, ngay giây sau anh ta duỗi tay ra, ôm người phụ nữ yếu đuối vào lòng mình, An Mạc Hạ hoàn toàn không ngờ Giang Doãn Hâm đột ngột như vậy, kinh ngạc đến mức suýt nói ra, may mà lời vừa đến miệng liền nuốt vào, cố gắng khống chế bản thân không đạp Giang Doãn Hâm ra.
Hành động ôm ấp của Giang Doãn Hâm khiến An Mạc Hạ cảm thấy vừa quen thuộc vừa xa lạ, trên người cô vẫn là mùi nước xả vải thoang thoảng, nhưng nó lại trộn với chút mùi chỉ thuộc về đàn ông.
Trước kia cô không muốn xa rời cái ôm này, thậm chí cảm thấy lồng ngực Giang Doãn Hâm là nơi cô có thể tránh mưa tránh gió, chỉ cần cô gặp chuyện gì không vui, Giang Doãn Hâm ôm cô một cái, mọi chuyện đều có thể được giải quyết, nhưng bây giờ khi thấy Giang Doãn Hâm, ngoại trừ tâm tình phức tạp, cô chỉ còn thấy chán ghét khó chịu với anh ta.
Trên thế giới này nhiều chuyện rất khó đoán, khi đó mình có nằm mơ cũng không ngờ rằng có một ngày Giang Doãn Hâm mà mình yêu lại khiến mình ghét cay đắng như hôm nay.
An Mạc Hạ nhắm mắt, sau đó khi mở mắt ra, trước mắt sáng lên, cô thực sự không chịu nổi sự ôm ấp của Giang Doãn Hâm, khi đang muốn giãy ra khỏi cái ôm của anh ta, đằng sau đột nhiên có một chiếc xe lao đến, chủ nhân chiếc xe có vẻ rất khó chịu với hành vi chắn đường của hai người, không ngừng ấn còi, tiếng còi điếc tai khiến bầu không khí ngọt ngào biến mất.
Giang Doãn Hâm khó chịu nhíu mày, nhưng đây vốn là lối xe ra vào khách sạn quốc tế Hoa Phẩm, anh ta không dám chê trách tài xế, chỉ có thể không nỡ buông cô ra, kéo cô đứng sang một bên.
Tiếng còi điếc tai cuối cùng cũng ngừng lại, không biết tài xế trên xe cố ý hay sao, khi đi qua Giang Doãn Hâm và An Mạc Hạ, lốp xe phóng qua vũng nước, dưới tác động của lực bánh xe, nước bắn lên, tạt thẳng về phía hai người, nhưng An Mạc Hạ khá may, nước bẩn hất không nhiều, nhưng Giang Doãn Hâm thì thảm rồi, cơ bản không bị hất hết nước bẩn lên người, khiến quần áo ướt sạch., khuôn mặt trắng nõn cũng bị tạt không ít nước bẩn, trông khá kinh khủng.
Giang Doãn Hâm không kìm được mắng chửi chiếc xe sang, mặt đầy lửa giận.
"Sao lại có loài tài xế khốn nạn như này, đúng là khiến tôi mở rộng tầm mắt!", Giang Doãn Hâm khó chịu lầm bầm nói: "Lái xe sang thì giỏi lắm sao?"
An Mạc Hạ nhìn thấy Giang Doãn Hâm khó chịu đến mức không giữ nổi hình tượng, la hét ngay chốn công cộng, cùng thêm vẻ mặt hung ác của anh ta, cô suýt nữa không kìm được bật cười thành tiếng, nếu như là lúc trước cô sẽ cùng Giang Doãn Hâm mắng chửi tên tài xế này, nhưng bây giờ, cô đột nhiên muốn tặng một like cho tài xế.
Ha ha, ban nãy cô vẫn còn đang buồn bực vì không biết phải thoát khỏi vòng tay của Giang Doãn Hâm thế nào, không ngờ ông trời lại phái đến "cơn mưa đúng lúc" cho cô, hơn nữa cơn mưa bất ngờ này thực sự khiến người ta vui mừng.
"Doãn Hâm, người anh ướt hết rồi, còn không mau đi thay đồ, đừng để mình bị cảm lạnh", An Mạc Hạ xác nhận mặt mình không cười, mới giả bộ lo lắng nói.
Giang Doãn Hâm sững sờ, khuôn mặt vốn dữ tợn cuối cùng cũng hòa hoãn hơn tí, nhưng giọng điệu có vẻ vẫn khó chịu không vui.
"Mạc Hạ, em có bị nước hắt vào không? Tên tài xế chết dẫm đó!”
An Mạc Hạ lắc đầu: "Tôi không sao, chỉ bị hắt một chút thôi, không đáng để ý".
"Vậy tôi phải về trước thay quần áo, nhà em ở đâu vậy, để tôi đưa em về".
"Không cần, tôi có thể tự về nhà, gọi xe cũng nhanh lắm, anh cứ lo cho mình trước đi, mặc quần áo ướt dễ sinh bệnh lắm", An Mạc Hạ nói.
Giang Doãn Hâm do dự một lúc, gật đầu: "Vậy cũng được, vậy tôi về trước, về đến nhà em gửi tin nhắn cho tôi nhé".
"Biết rồi", An Mạc Hạ mỉm cười nhìn Giang Doãn Hâm, sau đó vẫy tay chào tạm biệt anh ta.
Giang Doãn Hâm mặc quần áo ướt thực sự rất khó chịu, vậy nên không lằng nhằng, vẫy tay chào An Mạc Hạ sau đó đi thẳng về bãi đỗ xe.
Nhìn bóng người đàn ông ngày càng nhỏ, An Mạc Hạ mỉm cười, cuối cùng hóa thành vẻ phức tạp.
Cùng lúc đó, trên chiếc xe sang ở đằng xa, một người đàn ông anh tuấn da ngăm nhếch khóe miệng, sau đó gọi điện thoại, đầu dây bên kia nhấc máy, anh ấy liền bực dọc nói: "Tôi bảo này cậu Phong, cậu ác quá rồi đó, lần nào cũng bắt tôi đi làm mấy chuyện độc ác này!"
Đầu giây bên kia vang lên giọng nói khó chịu của Chu Dịch Phong: "Cố Hi Dương, ai bảo trong công ty tôi nhiều cổ phần hơn cậu ở chứ, cậu nghe tôi chẳng phải chuyện dĩ nhiên sao?"
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!