- Buông ra!! Tôi muốn đi về!! – Thành Vương kéo tay cô làm cho cô khó chịu.
- Tại sao em phải đi!! – Thành Vương kéo cô lại, ôm vào lòng và nhẹ nhàng nói vào tai cô.
- Tôi không muốn đi với anh!! – cô buông một câu lạnh lùng rồi vùng khỏi anh và chạy đi.
Cô chạy, chạy, chạy cho đến khi cơ thể mệt lã ngồi phủ phục trên ghế đá công viên. Cô ngồi và bắt đầu khóc, cô khóc rất nhiều. Tại sao? Tại sao? Cái lý do quái gở gì cô lại bận tâm và buồn vì câu nói của họ? Và tại sao? Tại sao cô lại thích anh ta?!!
- A – cô giật mình vì có một vòng tay ôm mình từ phía sau
- Này cô em!! Làm gì mà ngồi có một mình thế này!! – một tên sắc lang xuất hiện trước mặt cô.
- Anh...anh...anh mà đến gần là tôi la lên đấy!! – cô sợ hãi trong lòng.
- Cô em!! Em cứ việc la!! Chẳng có ai có thể cứu được em ở cái công viên này cả!!
Tên sắc lang tiến lại gần cô, cô càng thụt lùi, càng lúc cô càng bị dồn đến gần tường.
- Á!! – cô nhắm tịt mắt lại
1s
2s
3s
Cô mở mắt ra....
OMG...tên sắc lang khi nảy đã nằm bẹp dưới đất. Trước mặt cô bây giờ chỉ có một người.....chồng cô.!!
Nhìn thấy anh trong lòng cô dâng lên một nỗi vui mừng nhưng lại quay phắt người đi.
Thành Vương tiến lại ôm cô từ phía sau:
- Nói cho anh nghe!! Tại sao lại không muốn đi với anh?!
Cô gỡ tay anh ra, xoay người lại nhìn anh, đôi ngươi dâng nước:
- EM KHÔNG MUỐN ĐI VỚI ANH!! KHÔNG MUỐN!! VÌ ANH QUÁ ĐẸP, QUÁ TỐT, QUÁ GIÀU!! KHÔNG HỢP VỚI EM!! HUHUHUHU!! ĐI VỚI EM ANH SẼ BỊ ĐÁNH GIÁ THẤP!! ĐI VỚI EM NGƯỜI TA SẼ NGHĨ ANH ĐANG ĐI VỚI.... – cô vừa khóc vừa đấm vào ngực anh.
- Không được nói!!
Cô khóc òa lên!!
Anh ôm cô thật chặt , để cho cô khóc!!
- Anh xin lỗi!! Bởi vì anh rất mong sớm được có em nên mới vội vã cưới em!! Không cho em cảm giác được một người đeo đuổi!!
- Vậy....vậy...anh biết em khi nào?!
- Cái này...anh sẽ nói cho em biết khi sinh nhật 18 của em đến!! – anh tựa cằm lên đầu cô!!
Cô cũng không nói gì! Chắc có lẽ cô và anh biết nhau thật!! bởi vì cô chỉ biết cô có một phần ký ức bị lãng quên và có lẽ nó rất đau buồn nên cô đã quên đi nó!!
Đúng vậy!! Phần ký ức đó có lẽ sẽ là một cú sốc lớn đối với cô!! Anh cũng đang rất lo sợ đến lúc phải nói cho cô điều đó!!
Thành Vương đưa cô về!
- Lão đại !! Tiểu phu nhân !!
- Cô ấy đang ngủ!! – Thành Vương bế cô trên tay khẽ nói!!
Tất cả mọi người đều biết nên đã lui sang một bên cho anh bế cô lên lầu!
Sáng hôm sau_______
Cô xoay người, ôm cái gối ôm vào người!! uẩy !! sao cái gối ôm nặng quá vậy?! >Ôi!! Gối ôm biến thành mĩ nam!! Mĩ nam đang cười!! Cười lại cho thân thiện nào!! Oa!! Mĩ nam hôn cô!! Cô khẽ nhíu mày!! Mỹ nam hư quá đi a!! dám hôn người ta!! Nhắm mắt ngủ tiếp!!
Khoan đã!! Mĩ nam sao giống một người! cô bật người dậy xoay người, mĩ nam còn nằm đó, đang nhìn cô mỉm cười!! phải xem thử mới được!!
Cô leo lên người mĩ nam, dùng hai tay vặn vẹo gương mặt tuấn tú của mĩ nam!!
Giống quá đi a!!
- Anh thật đẹp trai!! Rất giống chồng của tôi!! – cô vẫn ngồi trên người mĩ nam phồng má, bĩu môi mà nói!!
- Chồng cô đẹp trai lắm à?! – mĩ nam mỉm cười nhìn cô!!
- Ân!! – cô gật đầu!! – Thôi! Tôi đi ngủ đây!! Tạm biệt " nam nhân đẹp trai"
Nói rồi cô leo xuống, xoay người sang hướng khác và....ngủ tiếp!!
- Xem ra em rất thích mỹ nam này thì phải?!
Hả? gì ấy? mỹ nam?! ờ!! Mỹ nam!! Ngủ tiếp đã rồi tính!!
- Uhm... – có một vật mềm mềm được đưa vào miệng cô? Kẹo á? Nhưng sao cây kẹo này nó mềm quá đi a, ướt nữa, ngậm quài không khô!!
Cô mở mắt ra nhìn xem đó là cây "kẹo" gì!
- Á...
Trước mặt cô là gương mặt tuấn tú, giống chồng cô đến từng milimet......giống!!...từng milimet!!!....CHỒNG !!! Và cái "kẹo" cô đang ngậm chính là....lưỡi của anh! Miệng cô há hốc kinh hãi nhìn gương mặt đang cười của anh.
- Anh..anh làm gì a?!
- Cái này là tại em!! Dám đốt lửa!
- Đốt gì?! – cô nhăn mặt khó chịu.
Anh không nói gì , hướng mắt xuống "thằng nhóc" đang đội lên bên trong quần.
- a.... không biết!! – cô thét lên rồi nằm xuống trùm chăn kín từ đầu đến chân!!
Sao mà không biết được! cô còn biết khi nảy cô thấy mỹ nam đã leo lên người mỹ nam ấy, cứ ngỡ là mơ không ngờ là thật mà mỹ nam đó còn là chồng cô nữa!! chết cô mất thôi!!
- A...bỏ xuống!! – cô giãy giụa vì bị anh tốc chăn bế lên.
- Đi tắm nào!!
- Cái....cái gì?? Không!! Bỏ em xuống!! em không muốn tắm vào buổi sáng đâu!! Không!!!
- Lời phản kháng vô tác dụng!! – Thành Vương phán cho cô một câu làm cho cô tinh thần rơi xuống vực thẳm.
Trong nhà tắm_________
ThầnNhi mặt đỏ lên quay lưng về phía anh để cho anh kì lưng .
- A... anh làm gì vậy? bỏ em xuống!!
Cô hét lên vì bị Thành Vương bế lên người anh ngồi!
Ặc!! Cô vừa ngồi lên....cái gì nóng nóng...cứng...của [email protected]@
- Giúp anh!! – hơi thở anh gấp gáp phả vào tai cô!!
Ai bảo anh mới sáng sớm dụ dỗ cô bằng gương mặt đó, bây giờ tự rước họa vào thân.
- Em....em..!!
Tay anh bắt đầu di chuyển trên cơ thể trắng mịn của cô, xoay người, anh cắn lấy nhụy hoa của cô
- A...đau!!
- Anh xin lỗi!!
Lát sau, bên ngoài!!______________
Hôm nay là ngày thay grap giường trong phòng Thành Vương và Thần Nhi nên có cả chục người cùng lão Tần xuất hiện trong phòng.
Mọi người đang làm việc thì>>>>>
"- A...không được!! Em không muốn!!
- Một là muốn hai là anh sẽ....bạo hoa cúc của em!!
- Không....a!! em không muốn đâu! Của anh...to...quá à....đau em!!
- Vậy cái này là em khen anh hay là chê bai đây?!
- Không...biết!!
- Vậy thì anh sẽ nhẹ nhàng với em!! Không làm em đau!!
- Em không tin anh! A..."
- E hèm! Các người làm việc tiếp đi! – lão Tần lên tiếng.
Cũng thật bó tay cậu nhóc này!! Ông ở với nó từ lúc nó mới sinh ra cho đến bây giờ, không ngờ mặt mày nó lạnh như tiền vậy mà từ lúc cô bé này xuất hiện đã làm cho nó thay đổi gương mặt kể cả...." thằng nhóc" của nó!!! =="
Thành Vương khăn tắm quấn ngang hông, trên tay bế Thần Nhi đang nằm phủ phục trên vai bước ra
1s
2s
3s
- AAAAAAAAAAAA!! CÁC NGƯỜI RA NGOÀI MAUUUUU CHO TÔI!!!
Tất nhiên tiếng thét vừa rồi không phải là của anh mà là của người vừa rồi đang mệt mỏi nằm trên người anh.
Anh cũng không mảy may khó chịu:
- Mọi người lui ra ngoài trước đi!!
Tất cả người hầu lui ra ngoài để lại căn phòng cho đôi vợ chồng
- Em cắn chết anh!! – cô đưa đôi mắt ai oán nhìn anh.
- Vậy sao? Thế thì trước khi chết Cố phu nhân có thể cho tôi diễm phúc "chết trong suиɠ sướиɠ" được không ạ?!
Tập 2 diễn ra =="
__________Lát sau_______
- Hôm nay anh đưa em đi du lịch nhé! – Thành Vương lật người sang bên hôn vào trán cô và nói.
- Đi đâu?? Đi đâu?? – gương mặt nhăn nhó của cô ban nãy giờ đã chuyển sang hưng phấn khi nghe đến 2 từ "du lịch".
Anh đưa tay xoa đầu cô:
- Một nơi yên tĩnh, đẹp!! – anh nháy mắt với cô.
Gương mặt cô hí hửng, xoay người, đưa tay ôm cổ anh và tặng cho anh một cái hôn.
- Này! Như thế không được!! – Thành Vương chau mày nhìn cô.
- Gì không được!!?? – Cô không hiểu ý của anh.
- Muốn trả lễ cho anh thì phải như thế này này!! – câu nói vừa dứt anh đã cuốn cô vào nụ hôn cháy bỏng, hôn cô đến nỗi khi anh rời môi cô, cô phải gấp gáp nuốt không khí vào trong bụng.
- Cắn chết anh!! – cô nhe nanh vuốt lên và cắn vào vai anh
Tất nhiên!! Cô cắn anh chỉ như kiến cắn thôi không làm đau anh được.
__________
Anh đưa tay đỡ cô lên máy bay ( tất nhiên máy bay được chế tạo riêng cho anh rồi, có một không hai, chức năng tân tiến )
Cô phải công nhận là một con heo ngủ, vừa lên máy bay đã nhắm mắt dựa vào anh mà ngủ.
Anh mỉm cười đưa tay vuốt tóc cô.
Cười vì vui thật, nhưng anh cũng đang lo sợ, chỉ còn 5 ngày nữa là đến sinh nhật 18 của cô rồi!! không biết anh đưa cô đến nơi đó có làm cho cô nhớ lại điều gì không!! Anh vắt tay lên trán suy nghĩ.
( sự việc năm đó: năm ấy cô 8 tuổi, anh 15 tuổi. Anh và mẹ vì bị truy đuổi bởi kẻ thù nên đã trốn về một nơi hẻo lánh, nơi đó có cô!!
Anh và mẹ sống ở căn nhà cạnh nhà cô!! Hôm ấy:
- cốc cốc!! – thằng nhóc nhíu mày ra mở cửa.
- Này anh!! Ra ngoài chơi đi!! Em là Triệu Thần Nhi!! Mọi người gọi em là Tiểu Nhi!! – cô bé nở nụ cười với má lúm đồng tiền nhìn thằng nhóc.
- Biến đi! – thằng nhóc ném cho cô bé một câu lạnh lùng.
- Hmm!!
Bỗng cô bé xông vào kéo tay thằng nhóc ra ngoài!!
- Buông ra con bé kia!! – thằng nhóc cáu gắt.
- Không buông!! – con bé vẫn chạy, xoay mặt lại nở nụ cười với thằng nhóc.
Một làn gió xuân như thổi vào lòng thằng nhóc, từ trước đến giờ ngoại trừ mẹ nó thì chưa có ai dành cho nó nụ cười tươi đến như vậy. Bất giác thằng bé nở một nụ cười đẹp nhất để dành cho con bé.
- Này!! Anh tên gì vậy?? – con bé đưa tay chạm vào mặt thằng bé.
- Thành....Thành Vương....Cố Đông Thành Vương!! – thằng bé như đứng hình khi bàn tay nhỏ nhắn của con bé chạm vào gương mặt mình.
- hihi!! Mịn quá!! Tên nghe thật vương giả!! – con bé cười tít mắt.
Từ đấy, mỗi ngày của thằng bé như được tắm gió xuân nhờ nụ cười của con bé, cho đến khi...
Con bé lên 10 thằng nhóc cũng 17...
- Này Tiểu Trịnh cẩn thận!! Kẻo ngã!! – Tiểu Trịnh là em trai của Thần Nhi. Con bé gọi thằng em đang leo trên thang xuống.
- Nhóc Trịnh!! Xuống đây!! Anh cho nhóc kẹo này!! – Thành Vương hươ hươ mấy cây kẹo với thằng bé.
Bỗng!
- ĐOÀNG!! ĐOÀNG!!
Con ngươi của con bé căng hết cỡ nhìn thằng em trai của mình từ trên thang rơi xuống.
Thành Vương biến mất!!! Những kẻ nổ súng với em cô cũng biến mất!!
Kể từ hôm ấy cô lâm vào căn bệnh trầm cảm nặng nề và vì thương con nên bố mẹ cô đã nhờ bác sĩ dùng thuốc để cất đi ký ức của cô về tai nạn đó!! Dù yêu thương con nhưng bố mẹ cô cũng không lập bàn hương nhan khói cho con trai mà hằng năm chỉ lặng lẽ đến thăm mộ con!!
Về phần anh thì kể từ hôm ấy biến mất!! anh được vệ sĩ đưa trở về tư dinh nhưng trước khi đi anh vẫn không quên quay lại gặp bố mẹ cô:
-Khi cô ấy 17 cháu sẽ đưa cô ấy về bên cháu!!
Hai vị trưởng bối không nói gì chỉ lặng lẽ nhìn nhau!! Hai người tuy không tìm hiểu nhiều nhưng cũng biết được một phần nào gia thế của anh. Và cũng không thể nói gì vì suốt 4 năm ở cái nơi hoang sơ hẻo lánh ấy!! tình cảm của anh dành cho con gái họ họ không thể nào không biết!!)
Đúng vậy!! cái anh sợ chính là cái chết của em cô là do chính anh!! Vì lúc ấy vệ sĩ của anh được lệnh là Tô Phương Nguyệt( 11 tuổi ) nghe lệnh từ cha theo anh về nơi ấy để ám sát anh!! Vì nhìn chưa thấy được dung mạo của Tô Phương Nguyệt nên đã hiểu lầm Tiểu Trịnh là Tô Phương Nguyệt nên đã bắn nhầm!!
Anh sợ khi cô nhớ lại không biết có hận anh hay không? Khi cô biết được sự thật liệu có rời xa anh hay không? Hay là anh nên giấu cô tất cả mọi thứ? Giấu cô để được sống bên cô hạnh phúc và xem như chưa có chuyện gì xảy ra?? Như vậy có quá tàn nhẫn hay không? Anh như vậy là muốn cô không bao giờ được biết đến sự tồn tại của em trai mình trong quá khứ!! Quên đi đứa trẻ cô thương yêu!!??
____________ Tư dinh Moon đại nhân_______
- Dạ thưa Moon đại nhân!! Cố Đông Thành Vương và vợ hắn đang đi du lịch!!
- Hmmm!! Xem ra con bé này đã quên chuyện năm đó rồi thì phải!!
( Tô Phương Nguyệt chỉ mới 19 tuổi nhưng đã điều hành cả một tổ chức buôn bán ma túy!! Một điều quan trọng nữa đó chính là Viên Trang Đào chính là em cùng mẹ khác cha với hắn)
- Được rồi!! Moon Pharis!! Ngươi ra ngoài kiểm tra lại lô thuốc đó đi!!
- Dạ !! Thưa Moon đại nhân!!
Tô Phương Nguyệt ngồi lại trong căn phòng, những ngón tay thon dài gõ trên mặt bàn!!! Thật là không biết phải nói thế nào!!! Cướp cô từ tay Cố Đông Thành Vương à!!?? Không thể!! Gϊếŧ cô để dù anh không có được cũng không để kẻ thù hạnh phúc à?? Càng không thể!
Tô Phương Nguyệt khó khăn suy nghĩ!!! Người anh yêu cũng chính là cô Triệu Thần Nhi!!!!
_______ Khu du lịch Sun_____
- oa!! Đẹp quá đi mất! – Thần Nhi mặt mày rạng rỡ nhìn vào phong cảnh hùng vĩ trước mặt.
- Thích không nào??!! – Thành Vương đưa tay xoa tóc cô.
- Thích!! Ôi đẹp thật!!
- Được rồi!! Chúng ta lên biệt thự ở trên đồi cất hành lý rồi anh dắt em đi dạo nhé!! Bà xã!!
- Hihi!! Tất nhiên rồi!! – cô hí ha hí hửng, vui mừng đến nỗi bạo gan nắm luôn cả tay anh.
Ôi!! Cô vợ ngốc dễ thương của anh!! Cô thế này có tới chết anh cũng không thể hết yêu cô.
______Biệt thự trên đồi_________
- Này!! Anh bảo cất hành lý xong sẽ dắt em đi dạo mà!! – cô phồng má, giương đôi mắt ai oán nhìn anh.
- Tất nhiên!!! Trước khi dắt em đi dạo chúng ta cần phải thay trang phục cho hợp với phong cảnh!! Anh sẽ chụp hình cho em!!! – anh thuận tay kéo cô ôm vào lòng.
- Ồ!! Nhưng mặc cái gì mới được!!?? – cô ngước lên nhìn đấng lang quân cao hơn mình hai cái đầu.
Thành Vương nhanh chóng lôi trong vali ra 2 bộ đồ. Một cho anh và một cho cô!!
Trước mặt cô là một chiếc đầm màu vàng nhạt, họa tiết nhẹ nhàng, chỉ ngắn ngang đùi, nhưng nhìn trông rất xinh và rất hợp với thời tiết mát mẻ ở nơi này.
Nhìn đến bộ đồ anh cầm trên tay, cô nhảy cẩng lên hôn vội một cái vào má anh.
- Anh chịu mặc rồi!! – cô vui vẻ nhìn anh.
- Vì em đấy!!! – anh nhíu mày, nở một nụ cười nhìn cô.
Đây không biết đã bao lâu rồi anh mới chạm vào quần áo khác màu trắng từ khi mẹ anh mất.
Anhchọn quần áo hợp màu với cô, một chiếc áo sơ mi vàng nhạt, một chiếc quần sọtngang đầu gối màu trắng .
- Bây giờ thì........đi thay đồ thôi!! – Anh nở nụ cười đầy tà khí nhìn cô.
- Her.....her...anh...anh đi thay trước đi!! – cô nhìn còn không hiểu ý của anh nữa mới là lạ đó!!
- Hmmm....đi thay chung nào!!! Bà xã đại nhân!!!
- Á.........
Cô thét lên vì bị anh bế thốc vào nhà tắm.
- Buông em xuống!! đồ con ma háo sắc anh!! – cô vừa hét vừa đấm vào ngực anh.
RẸTTTTTTTT............!!!
- Á......!! Này!! ANH CÓ THÔI CÁI TRÒ XÉ QUẦN ÁO ĐÓ ĐI ĐƯỢC HAY KHÔNG HẢ??! KHÔNG TIẾC TIỀN HAY SAO!!? – cô đưa đôi mắt ai oán nhìn anh.
- Hihi!! Tiền anh không thiếu!! đủ cho em vung cả đời!! – lại mang theo nụ cười đáng ăn đòn trưng ra trước mặt cô.
- Anh....biến ra ngoài!!! – cô tức giận nhìn anh.
-Ôi! Đau lòng quá!! Em nỡ đuổi anh đi sao??!.......... – gương mặt anh chuyển sắcmang nét đau lòng.