(33)
Đến cuối cùng, Ân Nhi vẫn bị thẳng thừng đuổi ra khỏi cửa mà không chút thương tiếc. Cô ta hậm hực dậm chân, nhưng cũng không dám làm gì quá đáng bởi vì Tiêu Dực thực sự rất đáng sợ. Anh từ đầu tới cuối đều toả ra hàn khí lạnh lẽo, khiến cho người ta không dám lại gần. Chỉ một ánh mắt cảnh cáo của anh cũng đủ doạ người rồi, chứ nói gì tới lúc anh thực sự ra tay chứ?
Chuyện này đối với phụ nữ ở thời đại này mà nói là một chuyện quá mất mặt, Ân Nhi đương nhiên cũng không ngoại lệ. Đường đường là thiên kim tiểu thư Ân gia, lá ngọc cành vàng, đàn ông theo chân đếm không xuể, vậy mà lại bị thống soái từ chối. Cô ta nhất thời không thể nào chấp nhận được sự thật này, trong lòng càng quyết tâm phải có được Tiêu Dực.
- Hừ, bổn tiểu thư ra lệnh cho các người giữ bí mật chuyện này!
Nhìn thấy đám thuộc hạ của Tiêu Dực vẫn còn đứng đấy, Ân Nhi cảm thấy xấu hổ vô cùng, lập tức hắng giọng đe doạ. Đương nhiên người của phủ thống soái chẳng việc vì phải sợ một Ân gia cả, chỉ có điều đám thuộc hạ cũng cảm thấy tội nghiệp cho cô ta, nên mới không bàn tán gì. Lúc được đưa đến khuôn mặt cô ta hớn hở thế nào, tới lúc bị đuổi đi, trông cô ta rất buồn cười.
Không ai làm khó Ân Nhi, để cho cô ta rời đi. Bước ra khỏi cánh cửa này thì cũng đồng nghĩa với việc mọi chuyện sẽ trở thành bí mật, Ân Nhi cũng không phải lo sợ bị điều tiếng này nọ nữa. Chờ tới khi cô ta đi hẳn, một người trong quân ngũ mới lên tiếng:
- Tôi đã bảo rồi, ngài ấy không có hứng thú với ai khác ngoài Tranh Lam tiểu thư đâu, còn đưa con gái nhà người ta đến đây làm gì chứ?
Đưa Ân Nhi tới đây là chủ ý của Lâm Dương, cánh tay đắc lực của Tiêu Dực, cũng là đội trưởng trong quân ngũ. Hắn là một người văn võ song toàn, luôn tự tin rằng bản thân mình là người hiểu rõ thống soái nhất, cho nên mới theo anh được tới bây giờ. Nhưng có lẽ lần này, hắn đã hành động sai rồi.
Chỉ là Lâm Dương thắc mắc không hiểu vì sao Tiêu Dực lại đuổi Ân Nhi đi. Rõ ràng thời gian gần đây anh không có chạm vào phụ nữ, chẳng nhẽ anh lại không hề có chút hứng thú nào với Ân Nhi sao? Chẳng nhẽ... anh thực sự chỉ có hứng thú với mỗi Tần Lam? Nghĩ tới đây, Lâm Dương lại cảm thấy đau đầu.
- Được rồi, đứng đây bàn tán làm gì, còn không mau đi luyện tập đi?
Lâm Dương cũng cảm thấy hổ thẹn trong lòng, hoá ra hắn không hề hiểu Tiêu Dực chút nào, cho nên chỉ có thể lảng sang một vấn đề khác. Tiêu Dực đã thay đổi rồi, không còn là người đàn ông nổi tiếng thay phụ nữ như thay quần áo nữa. Có lẽ, tình yêu đích thực đã xuất hiện và làm thay đổi anh chăng?
Ở bên trong, tâm tình của Tiêu Dực rất tệ. Anh hút một điếu sì gà, khói bay mù mịt khắp không trung, ánh mắt lạnh lẽo nhìn ra ngoài cửa sổ. Cơn mưa đã ngớt dần rồi, nhưng vẫn có gió lạnh thổi vào.
Chờ cho tới khi khói thuốc trong phòng tan hết, Tiêu Dực mới bước ra khỏi phòng, hạ lệnh:
- Chuẩn bị hành động, đêm nay chúng ta phải tiêu diệt đám người cấu kết với Lạc La Bằng, loại bỏ những kẻ cản đường.
Mặc dù giờ này đã là nửa đêm, nhưng cũng có trong kế hoạch từ trước, tất cả mọi người đều chuẩn bị sẵn tinh thần, đồng thanh nhận lệnh:
- Tuân lệnh thống soái!
...
Trên đường đi, cơn mưa tưởng đã ngớt dần rồi, nay lại đổ to thêm nữa. Một đoàn xe xuất phát trong đêm mưa, trực tiếp tới hang ổ của Lạc La Bằng mà không hề ngừng nghỉ. Tất cả đều tấn công đột xuất, nhằm khiến cho kẻ địch không kịp phòng bị. Chỉ cần đêm nay Lạc La Bằng chết, Tiêu Dực có thể giải quyết tàn dư chuyện này khiến cho thần không biết, quỷ không hay. Tới lúc đó người đã không còn rồi, còn ai dám chống đối lại anh chứ?
Dạo gần đây, Lạc La Bằng luôn chống đối lại Tiêu Dực, tìm cách phá hoại anh, nhiều gần khiêu khích anh, còn đưa quân tới chiếm đóng một số địa bàn của anh, khiến cho người của anh thiệt hại không hề ít. Món nợ máu này, anh tuyệt đối sẽ không bỏ qua, dù cho ông ta có là cha của Lạc Hy đi chăng nữa.
Với chức vị thống soái cao quý này, Tiêu Dực đương nhiên biết rõ có rất nhiều người muốn lấy mạng anh, hòng cướp đi vị trí này. Chính vì vậy, để muốn tồn tại thì chỉ còn cách không ngừng lớn mạnh, phải tàn nhẫn hơn những kẻ khác. Sau khi loại bỏ hết chướng ngại vật mới có thể yên tâm được.
Lạc La Bằng dạo gần đây mới bắt đầu lộ ra đuôi cáo già, anh cũng không có hứng thú để chơi lâu dài, chi bằng trực tiếp giải quyết một thể.
Thế nhưng Tiêu Dực nào biết, Lạc La Bằng đã sớm nắm rõ mọi kế hoạch của anh, phòng bị và phản công lại. Tới lúc anh nhận ra trong đội quân của mình có gián điệp thì mọi chuyện đã muộn rồi.
Quân đội của Lạc La Bằng đã mai phục sẵn trên đường, liên tục xả súng trong đêm mưa. Ở con đường vắng vẻ này, dù cho Tiêu Dực có thiệt mạng thì cũng chẳng ai hay biết. Lạc La Bằng chính là đã tính kế sẵn mọi chuyện như vậy.
...
Sau đêm mưa lớn, bầu trời trở nên trong xanh hơn. Tần Lam hôm nay thức dậy sớm vì không ngủ được, không hiểu sao cô lại cảm thấy không có chút tâm trạng nào để đi học, cho nên đã quyết định viết đơn xin nghỉ một ngày.
Nhìn thấy những chậu hoa do chính tay cô trồng lúc rảnh rỗi bị cơn mưa phá hoại, cả khu vườn thơ mộng đều trở thành đám hoang tàn, trong lòng cô nhất thời dâng lên một cảm xúc khó tả. Hơn nữa cảm xúc này còn là kiểu bất an không yên, trái tim cô hơi nhói lên.
Đúng lúc đó, từ bên ngoài truyền tới những tiếng bước chân dồn dập, hối hả. Tần Lam bị giật mình, vội vàng bước ra ngoài xem sao.
Trước mặt cô là một đội tàn binh trên người ướt nhẹp, có nhiều vết thương do bị đạn bắn. Đội trưởng Lâm Dương cùng với một số thuộc hạ đang khó nhọc đỡ lấy Tiêu Dực vào nhà.
Nhìn thấy tất cả những chuyện này, Tần Lam hốt hoảng. Cô không nghĩ cảnh súng đạn này lại đáng sợ tới vậy, cho tới khi được tận mắt nhìn thấy.
- Chuyện gì đã xảy ra vậy?
Tần Lam bước theo Lâm Dương, vừa nhìn Tiêu Dực bị thương nặng, vừa hỏi. Bản thân Lâm Dương cũng bị thương nặng, nhưng vẫn cố gắng trả lời:
- Trong quân có kẻ phản bội, chúng tôi bị mai phục lại, không kịp chống trả nên bị tổn thất nghiêm trọng ạ.
Đỡ Tiêu Dực lên tới phòng, bác sĩ riêng cũng đã tới nơi. Phải biết là thật may mắn khi Tiêu Dực còn mạng mà trở về, đoàn quân không dám chậm trễ, lập tức rút lui về thành phố trong đêm.
Tần Lam nhìn vết thương trên người Tiêu Dực, anh vẫn còn đang hôn mê bất tỉnh, cô cảm thấy xót xa vô cùng. Anh rốt cuộc đã kiên cường cỡ nào để vượt qua kiếp nạn này chứ? Là một thống soái, có phải anh cũng thường xuyên bị thương như vậy đúng không?
Sau khi bác sĩ xử lí vết thương trên người Tiêu Dực xong thì mới giúp đỡ những người bị thương ngoài kia. Tất cả mọi người đã lui xuống rồi, chỉ còn mình Tần Lam nán lại.
Cô ngồi bên cạnh giường, ngắm nhìn Tiêu Dực một lúc, rồi lại thở dài. Mặc dù cô biết rõ anh sẽ gặp phải một kiếp nạn, nhưng lại vô dụng chẳng thể giúp được gì cho anh. Chuyện này khiến cho cô áy náy vô cùng.
Dù cho Tiêu Dực có lợi hại tới đâu thì mọi số phận đều đã an bài dưới ngòi bút của tác giả rồi, không phải sao? Cô nên làm gì đây, nên làm gì để chống lại những thứ đã được an bài sẵn?