(37)
Mấy ngày này Tần Lam chỉ ở nhà, quanh quẩn bên Tiêu Dực nên cô không thời gian viết bài bài báo mới được, nhưng cô cũng nhận được tin vui là bài báo lần trước của cô bán rất chạy. Vậy là tốt rồi.
Còn về phía Yên Hạ, cô vẫn giữ liên lạc với cô ấy, rảnh rỗi gọi điện nói chuyện với nhau. Vì ở đây không có điện thoại di động riêng nên số lần gọi cũng không được nhiều, miễn là có thể nói chuyện với nhau, hỏi thăm nhau vài câu là được.
Chuyện Tiêu Dực bị thương là bí mật nên Tần Lam không có kể cho Yên Hạ nghe, thấy cô xin nghỉ học dài ngày nên cô ấy có trêu cô một câu:
- Tranh Lam, cậu mấy ngày nay đang chìm trong tình yêu với thống soái nhà cậu hay sao, khả nghi lắm nha.
Nghe câu này, Tần Lam khẽ thở dài, nhất thời không biết nên giải thích thế nào cho đúng. Nhưng quả thực, mấy ngày nay cô chỉ ở bên Tiêu Dực, hơn nữa anh đối với cô rất dịu dàng. Cái này có được tính là "chìm trong tình yêu" như Yên Hạ nói không?
Tần Lam cũng không rõ nữa, cô cũng không biết bản thân đối với Tiêu Dực là thứ tình cảm gì, chỉ biết là mọi thứ rất mơ hồ. Ngay từ đầu, cô cũng không quá mong đợi gì rồi, tính đến đâu thì hay đến đấy vậy.
Dù trong lòng nghĩ vậy, nhưng ngoài miệng thì Tần Lam buộc phải nói dối, tránh bị nghi ngờ:
- Cậu không hiểu đâu Lâm cô nương à, cho nên bớt hóng hớt lại đi nhá. Người FA như cậu cũng nên kiếm đối tượng đi, gì mà chán vậy.
Câu nói của Tần Lam khiến cho Yên Hạ ngây ra, không hiểu cô đang nói gì:
- Mà FA là gì vậy?
Đúng rồi, suýt chút nữa là Tần Lam quên mất đây là thế giới trong truyện, vào thời đại này làm gì biết mấy cái thuật ngữ như FA cơ chứ? Cô lại sơ suất quá rồi.
Tần Lam định giải thích nhưng cô lại nghe thấy Yên Hạ nói một câu đầy nghiêm túc:
- Với lại cậu đừng có nhắc tới chuyện "tìm đối tượng" nữa nha, mình thì không sao nhưng cậu không sợ thống soái nhà cậu hiểu lầm à? Trước đây cũng vì quá khứ của cậu... hazzz, mà thôi, không nhắc tới chuyện này nữa, cậu cũng hiểu ý mình mà.
Tần Lam chỉ nói câu đùa vui vậy thôi, không ngờ lại nghiêm trọng như vậy. Cô cũng biết Yên Hạ là thật lòng quan tâm cho mình nên mới suy nghĩ sâu xa tới thế. Quả thực ở thời này phụ nữ chưa được cởi mở cho lắm, bởi vì tư tưởng trọng nam khinh nữ vẫn còn. Phụ nữ mà chủ động thì sẽ bị nói là lẳng lơ, sau này còn không gả được chồng.
- Được rồi, mình hiểu mà.
Sau khi kết thúc cuộc gọi với Yên Hạ, Tần Lam lại vô thức thở dài thêm một lần nữa. Bởi vì cô cảm thấy tương lai của những người phụ nữ ở đây thật quá mù mịt. May mắn thì được sinh ra ở gia tộc giàu có, hoặc là được gả cho người tốt, còn không thì...
Đây chắc chắn sẽ là chủ đề cho bài báo tiếp theo của Tần Lam. Cô không chắc những bài viết này có thể thay đổi được gì, nhưng cô vẫn hy vọng rằng nó sẽ tác động tới tư tưởng của những người phụ nữ ở đây, dù nhỏ thôi cũng được.
Đang mải suy nghĩ miên man, không biết từ đâu Tiêu Dực xuất hiện phía sau cô, cất giọng:
- Làm gì mà thở dài vậy?
Tần Lam giật mình, chột dạ quay người lại nhìn anh. Cô là một người viết báo, nhưng lại sống cùng với người đàn ông quyền lực nhất trong cái xã hội này. Hai người hai lí tưởng khác nhau, tư tưởng cũng không giống nhau, cô nhiều lần nghĩ tới nếu như có ngày anh phát hiện ra cô chính là vị công tử X kia, anh sẽ có biểu cảm thế nào đây? Anh sẽ tức giận lấy ngay cái mạng của cô, hay chỉ cười rồi mỉa mai cô đang làm những chuyện vô ích?
Tần Lam nhìn chằm chằm người đàn ông trước mặt mình, cô bỗng nhiên cảm thấy sự dịu dàng của anh trong mấy ngày nay không chân thực cho lắm. Dù sao thì cô cũng sẽ rời khỏi đây, sẽ không còn dính líu tới anh nữa. Cho nên cô không nên rung động như này, thật sự quá mất mặt:
- Không có gì đâu, em chỉ là đang nghĩ tới bao giờ anh mới khoẻ hẳn thôi.
- Nhớ trường, nhớ bạn bè rồi à?
Lần này, Tiêu Dực không còn cố tình nhắc tới những người đàn ông trong trường với giọng điệu mỉa mai đó nữa, anh tin rằng cô chỉ coi bọn họ là bạn bè, nên gộp hết vào làm một. Cô cũng đã nói bản thân trong sạch không có gian díu với ai rồi, anh tin cô.
Tần Lam khẽ mỉm cười rồi lắc đầu, chuyện học hành quan trọng nhưng cũng không tới mức khiến cho cô phiền não. Nhưng cô đương nhiên không thể kể cho anh những chuyện trong lòng, đành tiếp tục nói dối:
- Thống soái, những chuyện đó đều không quan trọng bằng anh. Em nghĩ tới việc anh chịu đau đớn mà người họ Lạc vui sướng cỡ nào, em rất tức giận thay cho anh. Chỉ mong sao anh sớm khoẻ mạnh, trừng phạt lại bọn chúng mà thôi.
Theo cốt truyện gốc, sau này Lạc La Bằng còn nhiều lần cho người ám sát Tiêu Dực nhưng không thành, còn mang chính con gái Lạc Hy ra để uy hiếp. Lạc La Bằng vốn là vai phản diện, còn Lạc Hy là vai chính. Thật không hiểu tác giả đang nghĩ gì mà viết ra cục diện hỗn loạn như vậy.
Người như Lạc La Bằng, giải quyết càng sớm càng tốt, tránh đêm dài lắm mộng. Còn Lạc Hy, Tần Lam biết cô ta đang nhắm tới mình, vậy nên cô cũng không thể ngồi yên chờ chết.