(4)
Nữ chính Lạc Hy trong bộ tiểu thuyết này có thân thế cực kỳ hoành tráng, đúng chuẩn câu nói "Hào quang của nhân vật chính".
Cha Lạc Hy tên Lạc La Bằng, là một đặc phái viên, phó cục trưởng của cục tình báo, đóng quân lâu dài ở thành phố R. Thành phố R kinh tế đặc biệt phát triển hơn mấy nơi khác, binh lực dồi dào, sinh sống ở đây hầu hết đều là những gia tộc quyền quý.
Cha ruột của Tiêu Dực, Tiêu Hạo cũng chính là người cai quản địa bàn thành phố R này. Chính vì vậy nên hai gia tộc họ Lạc và Tiêu luôn có mối quan hệ mật thiết với nhau, với mục tiêu chung là phát triển ổn định kinh tế thành phố R.
Tiêu Dực và Lạc Hy cũng đã có hôn ước từ nhỏ. Trước khi ra nước ngoài du học, hai người từng có mối quan hệ yêu đương sâu đậm, lần này trở về hai người nhất định sẽ tiến tới hôn nhân. Nghe nói tất cả những người phụ nữ kia chỉ làm thê thiếp, duy nhất Lạc Hy mới được Tiêu Dực và cả Tiêu gia công nhận.
Bà vú vừa kể về Lạc Hy cho Tần Lam nghe, cũng không quên cảm thán một vài câu:
- Lạc tiểu thư không những gia thế hoành tráng mà diện mạo lại xinh đẹp, học thức sâu rộng, quả thực là một cặp đôi trai tài gái sắc với thống soái mà.
Trước những lời khen ngợi không ngớt của bà vú, Tần Lam vẫn thản nhiên ăn sáng, hoàn toàn không để ý chút gì tới nhân vật Lạc Hy này.
Cô ta vốn là nữ chính, cùng với Tiêu Dực kết hôn hay gì Tần Lam không quan tâm. Điều duy nhất cô muốn làm bây giờ chính là kéo dài mạng sống cho tới khi kết truyện, bằng cách ra sức lấy lòng anh, có như vậy thì may ra cô mới về nhà được.
Bà vú vẫn đang thao thao bất tuyệt, nhưng khi nhìn thấy Tần Lam đang ăn sáng ngon miệng, bà ấy đột ngột ngừng nói, tự giác bịt mồm mình lại. Hình như bà có hơi quá lời rồi. Mặc dù Lạc Hy rất xuất sắc, nhưng bà vẫn quý Tần Lam hơn. Cô mỏng manh yếu đuối, lại không nơi nương tựa, thật khiến cho người khác muốn được bảo vệ và che chở.
Bà vú càng nghĩ, càng cảm thấy lo lắng cho tương lai của Tần Lam. Lạc Hy đã về rồi, cô sẽ ra sao đây? Từng nghe nói Lạc Hy kia cũng không phải dạng vừa, chỉ cần những người dám quyến rũ Tiêu Dực, cô ta nhất định sẽ tìm cách loại bỏ những vật ngáng đường đó. E là cô không đối phó nổi cô ta đâu.
Tần Lam vẫn tiếp tục ăn, cho tới khi ăn xong, cô tao nhã lau miệng, sau đó mới chậm rãi ngước nhìn bà vú, tùy tiện hỏi một câu như không để tâm cho lắm:
- Sau khi kết hôn, thống soái và vị Lạc tiểu thư kia sẽ ở đâu?
- Dạ, sẽ sống ở phủ chính ạ.
Tần Lam gật gù, đứng dậy khỏi bàn ăn. Hai người họ không ở đây thì tốt rồi, cô cũng có thể tự do hơn, bắt đầu lại sự nghiệp của mình.
Mặc dù bắt đầu từ hai bàn tay trắng, nhưng Tần Lam vẫn vô cùng tự tin với khả năng của mình, nhất định sẽ gây dựng lại một sự nghiệp thành công rực rỡ. Ở thế giới thực cô còn làm được chứ nói gì tới thế giới ảo trong tiểu thuyết chứ?
Nghĩ tới đây, tâm tình của Tần Lam cũng trở nên tốt lên, cô mỉm cười đầy vui vẻ.
Bà vú ở bên cạnh nhìn thấy biểu cảm của cô như vậy, cứ ngỡ là do cô buồn quá nên mới cố tỏ ra mình ổn, bà ấy vô cùng thương xót. Nhưng phận làm đầy tớ cũng không dám nhiều chuyện quá, cho nên bà ấy chỉ đành im lặng.
...
Trường học...
Hôm nay tới trường, Tần Lam lại được đưa tới một bất ngờ khác khi nghe tin từ bạn thân của nguyên chủ nói. Nhân vật này thì cô biết, cô ấy là Lâm Yên Hạ, cũng là tiểu thư quý tộc, là bạn thân nhất của nguyên chủ. Chỉ là chi tiết mà Yên Hạ nói không hề xuất hiện trong truyện.
Vân Tranh Lam mặc dù có một tiểu sử vô cùng ô uế, biết bao nhiêu thứ tồi tệ nhất cô đều gánh lấy. Vậy mà cô lại là học trò cưng của vị giáo sư nổi tiếng, giáo sư Kim. Ở trường thành tích học tập của cô rất tiêu biểu, cô cũng đã từng phát biểu rất nhiều bài trước báo chí, rất có tiềm năng.
Nếu không phải nghe Yên Hạ hết lòng khen ngợi về mình, Tần Lam nhất định sẽ không biết gì về chuyện này cả. Như vậy quá tốt rồi, cô đi theo sự nghiệp viết báo chí và tiểu thuyết, chắc chắn sẽ không ai nghi ngờ gì.
Tần Lam dám cá rằng sự xuất hiện của mình đã làm thay đổi đi rất nhiều tình tiết trong câu chuyện, thậm chí là thay đổi tính cách của nhân vật. Ví dụ như sự xuất hiện của Doãn Mạt, nhân vật trước giờ chưa từng tồn tại trong truyện, cô gái này sẽ có mối liên hệ gì đó, chỉ là cô vẫn chưa tìm ra mà thôi.
- Tranh Lam, đang thất thần gì vậy?
Mải chìm trong dòng suy nghĩ của mình, Yên Hạ ngồi bên cạnh liền lay người Tần Lam, lo lắng hỏi thăm. Cô lập tức mỉm cười, lắc đầu đáp:
- Không có gì, chỉ là mình đã nghĩ được ra việc bản thân cần làm là gì rồi.
Yên Hạ nghe Tần Lam nói câu này thì vô cùng bất ngờ, nghi hoặc hỏi lại:
- Sao cơ? Sao cậu đột nhiên muốn làm việc thế?
Tần Lam không nhìn Yên Hạ, cô lấy từ trong cặp ra tập báo mà sáng nay cô tiện tay lấy đi, sau đó chỉ vào tấm hình của Tiêu Dực nổi bật nhất ở trang đầu.
- Cậu nhìn thấy không, đây chính là nhân vật mà mình muốn viết đến. Vài năm nữa thôi, mình sẽ là nhà báo, tiểu thuyết gia nổi tiếng.
Tần Lam vô cùng tự tin với quyết định của mình, càng tự tin rằng sự nghiệp mà mình đi theo sẽ thành công vang dội. Thời đại này vẫn chưa phổ biến tiểu thuyết, vậy thì cô sẽ là người phổ cập nó đến tất cả mọi người dân.
Yên Hạ không dám nghi ngờ quyết định của Tần Lam, chỉ là cô ấy thấy cô đột nhiên thay đổi quá, trong lòng cũng có chút nghi ngờ.
Nhưng chưa nghi ngờ được bao lâu thì mọi suy nghĩ của Yên Hạ đều bị cắt đứt bởi giọng nói của một người đàn ông vang lên từ phía sau, gọi tên Tần Lam:
- Tranh Lam tiểu thư, thì ra cô ở đây!
Tần Lam vừa nhìn lập tức nhận ra nhân vật này là ai. Hắn tên là Trịnh Thiểu, một nhân vật cũng khá là liên quan tới nguyên chủ.