(61)
Thế là người đẹp nỡ lòng đuổi Dạ thiếu gia đây đi sao? Dạ Minh quả thực không nghĩ Tần Lam lại khó tính khó gần tới như vậy, không những thế cô còn trưng ra cái bộ mặt lạnh lùng chẳng khác gì Tiêu Dực là mấy, nhìn chán ngắt à. Bây giờ cuối cùng hắn cũng đã hiểu, thế nào gọi là "gần mực thì đen" rồi. Hai người này ảnh hưởng từ nhau không hề ít nha, thần thái hay khí thế đều giống nhau.
Dạ Minh cảm thấy trong lòng tổn thương thật sự, nhưng hôm nay Tần Lam đã mệt mỏi cả ngày rồi, cô chẳng còn hơi đâu mà quan tâm tới biểu cảm tội nghiệp của Dạ Minh, cô thẳng thừng hạ lệnh đuổi khách.
Dạ Minh nghe vậy, hắn thực sự không dám nghĩ là cô đang đùa nữa, vội vã nghiêm túc lại:
- Ấy đừng mà, ít ra tôi cũng là khách, đi đường xá xa xôi tới đây thì chớ, không thể cho tôi tạm nghỉ chân lại một đêm sao?
Thật ra lần này Dạ Minh tới thành phố R này không phải là vô duyên vô cớ. Chỉ là tiện đường, cho nên hắn cũng muốn xem xem Tần Lam là người thế nào mà thôi. Mục đích chính của hắn là mang thư mật từ chỗ Tiêu Dực về quân doanh.
Trong mỗi quốc gia, tổ chức quân đội là một bộ phận không thể tách rời, tổ chức quân đội càng mạnh thì càng chứng tỏ vị thế của quốc gia đó trên thế giới. Nhất là vào thời đại còn loạn lạc không ổn định này, quân đội càng quan trọng hơn đối với bộ máy nhà nước. Quân đội không chỉ giúp chính phủ cai quản đất nước mà còn dẹp loạn ở nhiều nơi, thậm chí còn phải đề phòng chiến tranh nổ ra bất cứ lúc nào.
Người như Tiêu Dực mà nói, người ngoài đều ngưỡng mộ anh là một vị thống soái trẻ tuổi, ngồi trên đỉnh cao của danh vọng và quyền lực. Nhưng chỉ anh mới biết rõ, chỉ cần bản thân sơ suất một chút thì có lẽ tới cái mạng cũng không còn. Vậy mới nói, càng ở trên cao thì càng nguy hiểm, không chết trong tay giặc thì cũng chết trong tay kẻ thù Hôm nay thế này, ngày mai thế nào, đó đều là chuyện không thể đoán trước được.
Tần Lam cũng hiểu lí do vì sao Tiêu Dực lại bận rộn tới vậy. Còn đối với Dạ Minh này, hắn tuy là con út của Dạ gia nhưng có liên quan tới Tiêu Dực, có lẽ cũng chuẩn bị bước chân vào quân đội chăng? Hazz, làm thiếu gia ăn chơi vô lo vô nghĩ không làm, lại thích lao đầu vào nguy hiểm như thế, đàn ông ở đây đều khó hiểu. Có lẽ, tất cả bọn họ đều coi trọng quyền lực, thi nhau, tranh giành, cắn xé lẫn nhau. Quyền lực còn hơn cả tình nghĩa con người cơ mà, tới cả nam chính và cha nữ chính còn trở mặt đối đầu với nhau.
Chuyện tình này thật éo le mà.
Doãn Mạt ơi là Doãn Mạt, cô viết cẩu huyết quá rồi đó!
Ở bên kia, Doãn Mạt đột nhiên hắt xì mấy cái liền, trong lòng vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Quay lại đây, Dạ Minh thấy Tần Lam đang đắn đo suy nghĩ, hắn cực kỳ hy vọng rằng cô sẽ "rủ lòng thương" cho hắn ở lại. Đi đường xá xa xôi mệt mỏi là thật, hắn là con người chứ có phải siêu nhân đâu, bây giờ hắn thực sự muốn được nghỉ ngơi.
Tần Lam cuối cùng cũng đã suy nghĩ xong, cô không bóp chân nữa, đứng thẳng người dậy. Được rồi, cô là người có học có hành, phải ra dáng một người có giáo dục, ra dáng một người phụ nữ dịu dàng hiếu khách. Người tới đều là khách, lại là người quen của Tiêu Dực nữa, cô vẫn nên nể mặt người ta một chút vậy:
- Thật ra anh không cần hỏi ý kiến của tôi, cứ tự nhiên đi. Đói thì kêu người hầu nấu mấy món để lấp bụng, phòng ốc thì sẵn sàng đó rồi. Chắc không cần tôi dẫn anh tới tận phòng, hầu cơm lên tận miệng đâu nhỉ?
Dạ Minh tỏ ra vô cùng sửng sốt trước thái độ thay đổi 180 độ của Tần Lam. Thật ra hắn cũng muốn tự nhiên như ruồi lắm, trước giờ hắn tới đây đều không có ai dám đối xử với hắn như vậy.
Nhưng rõ ràng mới vài giây trước, cô còn có ý đuổi hắn đi. Bây giờ lại kêu hắn cứ tự nhiên, hắn cũng muốn tỏ ra tự nhiên lắm chứ bộ. Bộ dạng của hắn lúc này đúng kiểu "Bổn thiếu gia ấm ức nhưng bổn thiếu gia không nói".
Sao mà dám nói lại cô chứ, mới bị cô "dạy dỗ" cho một bài học xong, hắn chắc chắn không còn dám coi thường hay trêu ghẹo cô gái nhỏ này nữa.
Nghĩ tới đây Dạ Minh khẽ thở dài, hắn như thế này mà lại phải dè chừng một cô nhóc chưa đầy 20 tuổi, quá thảm hại.
- Được rồi, cảm ơn.
Tần Lam liền xoay người rời đi, hôm nay tới đây thôi, cô muốn được nghỉ ngơi.
...
Ở bên kia xa xôi, Tiêu Dực sau khi kết thúc một ngày làm việc mệt mỏi thì lại nhận được cuộc gọi than vãn của Dạ Minh, nói Tần Lam thật đáng sợ, y như hổ cái, vân vân và mây mây. Nghe xong, Tiêu Dực không khỏi nhíu mày, Dạ Minh lải nhải nhiều câu như thế, vậy mà anh chỉ nghe lọt tai một câu duy nhất:
- Cậu tới phủ thống soái?
Thôi chết rồi, Dạ Minh bây giờ mới nhận ra mình lỡ lời. Chuyện này hắn chưa có nói với Tiêu Dực, cũng hoàn toàn không nằm trong chuyến đi lần này của hắn. Như này khác nào chưa đánh đã khai chứ?
Dạ Minh ơi là Dạ Minh, bao nhiêu năm thông minh của mày, vậy mà tới lúc gặp con nhỏ Vân Tranh Lam đó lại trở nên ngu xuẩn như vậy. Đúng là con nhỏ xui xẻo.
Trong lòng Dạ Minh lúc này không ngừng khóc ròng:
- Ừ thì... tiện đường nên dừng chân lại một đêm thôi mà. Lão Tiêu à, dù sao chỗ của cậu cũng tốt hơn phòng trọ rất nhiều, với lại ở không tốn tiền nữa, cho nên đương nhiên sẽ là lựa chọn ưu tiên hàng đầu của tôi rồi. Đừng hiểu lầm nha, tôi thực sự không có ý gì đâu...
Dạ Minh hết sức cười trừ, hết lòng giải thích, nhưng ở bên kia Tiêu Dực vẫn cứ cười lạnh:
- Hóng hớt đủ rồi đấy. Ngay sáng sớm ngày mai, lăn ra khỏi phủ ngay cho tôi.
- Được được...
Gì mà nghiêm túc vậy chứ? Trước đây trong phủ có biết bao nhiêu phụ nữ, cũng không thấy Tiêu Dực giấu kỹ như bảo bối kiểu đấy. Hazzz, người có tình yêu có khác.
Tiêu Dực chẳng còn nổi kiên nhẫn nghe Dạ Minh tiếp tục luyên thuyên nữa, thẳng thừng dập máy. Dạ thiếu gia ở bên kia lại tổn thương x2, hai vợ chồng nhà này thật biết cách hành hạ tinh thần của người khác mà.
...
P/s: Toàn bộ bối cảnh trong truyện chỉ là giả tưởng, không liên quan tới quốc gia nào cả, chủ yếu giải trí là chính.