(71)
Chuyện phải kể tới lần trước, Lạc Hy đang đi đường thì vô tình đâm vào một người phụ nữ trung niên, khiến cho đồ đạc trong tay bà ấy rơi xuống tứ tung. Lạc Hy lúc đó cũng có cúi xuống giúp bà ấy nhặt đồ, nhưng nhìn kĩ thì cô ta phát hiện ra những thứ bị rơi tứ tung đó chính là những bài báo viết tay của Công tử X, bởi vì ngay góc cuối trang giấy chính là chữ ký vô cùng chói mắt của Công tử X. Chữ ký này Lạc Hy đã từng nhìn thấy rồi, cô ta càng chắc chắn hơn đây chính là đồ của Công tử X.
Xếp lại những tờ giấy viết tay ấy cho ngay ngắn lại, Lạc Hy bình tĩnh đưa lại cho người phụ nữ trung niên, cô ta cũng không vội chất vấn ngay vì sợ sẽ đánh rắn động cỏ:
- Bà không sao chứ, xem lại xem chỗ này có bị thiếu gì không đi?
Người phụ nữ trung niên đó không ai khác chính là vú nuôi của phủ thống soái, bà ấy vừa ngước đầu lên liền nhận ra người này chính là Lạc Hy, người được đồn rằng sẽ trở thành thống soái phu nhân:
- Cảm ơn Lạc tiểu thư, chỗ này đã đủ rồi, không bị thiếu đâu ạ.
- Ồ, bà nhận ra tôi sao?
Lạc Hy tỏ ra vô cùng kinh ngạc, sau đó cố gắng nhớ lại xem. Thảo nào cô ta cứ thấy bà ấy quen quen, cuối cùng cũng nhớ ra rồi, hoá ra bà chính là người của phủ thống soái. Nhưng, chỗ báo viết tay kia là từ ai? Chắc chắn không thể là của bà ấy hay một người hầu nào đó được.
Không chờ vú nuôi kịp nói gì thêm, Lạc Hy đã cố tình dò hỏi:
- Vú nuôi, bà giờ này không làm việc ở trong phủ đi, tới đây làm gì vậy?
Thấy Lạc Hy đã nhận ra rồi, vú nuôi cũng không dám giấu giếm điều gì với cô ta, dẫu sao thì tương lai cô ta cũng trở thành thống soái phu nhân. Với lại vú nuôi cũng không dám tùy tiện mở chỗ đồ kia ra xem, cho nên bà hoàn toàn không biết đó là gì, vừa hay giúp Tần Lam giữ được bí mật, vẹn cả đôi đường:
- À, là dì thứ nhờ tôi mang đến toà soạn đó, tôi cũng không biết đó là gì cả.
Vú nuôi cố tình nói một mạch để ngăn chặn việc Lạc Hy cố tình dò hỏi thêm. Bà cứ nghĩ là mình đã làm rất tốt rồi, nhưng không ngờ câu nói vô tình ấy lại khiến cho Lạc Hy nảy sinh nghi ngờ:
- Là Vân Tranh Lam sao? Ồ, vậy thì bà mau đem đi đi, kẻo muộn đó.
Đó là lần đầu tiên Lạc Hy nghi ngờ Tần Lam còn có một thân phận khác. Không bỏ cuộc, cô ta tiếp tục theo dõi và thu thập thêm thông tin, cuối cùng cô ta cũng đã nắm bắt được điểm mấu chốt.
Đó chính là câu chuyện, Tần Lam dễ dàng mang được chữ ký của Công tử X cho một bạn nam cùng trường. Nghe nói Công tử X không lộ diện, vậy thì làm sao có thể dễ dàng lấy được chữ ký đó chỉ trong ít phút như vậy? Lạc Hy càng chắc chắn hơn về suy đoán của mình.
Cái kim trong bọc lâu ngày cũng lòi ra, muốn biết thì thử sẽ rõ liền thôi mà.
...
Buổi chiều tan học, Tần Lam lại định ghé qua toà soạn, nhưng xe của Tiêu Dực đã đậu sẵn trước cổng trường, chờ cô rồi. Đây là lần đầu tiên anh tới đón cô, khiến cho cô vô cùng bất ngờ, không tin là vừa mới hôm qua cô và anh cãi nhau luôn.
Đúng là không thể nào tin được.
- Tiêu Dực, anh vẫn còn giận em đúng không?
Tần Lam bước lên xe, không chút khách khí mà chất vấn. Hoặc là anh cố tình tới đón cô về sớm để tiếp tục giáo huấn cô thôi, chứ làm sao mà có chuyện anh rảnh rỗi tới đón cô? Không bao giờ nha.
Tiêu Dực liếc nhìn Tần Lam một cái, anh cất giọng hơi khàn khàn, ra lệnh:
- Em xịch lại gần đây!
- Ồ?
Tần Lam cảm thấy khó hiểu, nhưng vẫn ngoan ngoãn xịch gần lại, để cho Tiêu Dực kéo bản thân ngồi xuống đùi anh. Anh ôm lấy eo cô, cúi thấp đầu xuống đối diện với cô, đột ngột trở nên dịu dàng:
- Hôm qua tôi có hơi tức giận quá, cho nên có nói gì quá đáng, mong em đừng để bụng.
Đây mới là câu "nhận lỗi" nghiêm túc nhất của Tiêu Dực, thái độ hoàn toàn khác hẳn so với hôm qua, khiến cho Tần Lam sửng sốt tròn mắt.
Cô rụt rè giơ tay lên chạm vào trán anh, sau đó đặt về trán mình, lẩm bẩm so sánh:
- Không có bị ấm đầu mà ta...
- Này Vân Tranh Lam, em bảo tôi ấm đầu là có ý gì?
Tiêu Dực nhíu mày, hậm hực hắng giọng, gạt tay cô khỏi trán. Cả ngày hôm nay anh cứ không tập trung được, nghĩ tới việc cô lạnh nhạt với mình nhưng lại vô cùng vui vẻ với bạn bè, anh lại cảm thấy cực kỳ bất mãn.
Bất quá, anh quay sang hỏi của Lâm Dương, ép Lâm Dương phải nói ra ý kiến thật lòng và đưa ra lời khuyên nhủ có ích nhất.
Lúc đó, Lâm Dương đã cố gắng nén lại sự sợ hãi, nói ra một câu thế này:
- Thật ra chuyện mang thai đó, thống soái cũng nên hỏi ý kiến của phu nhân trước. Nếu cô ấy chưa muốn làm mẹ sớm, ngài càng không thể ép buộc. Trong tình yêu ấy à, tôn trọng lẫn nhau thì tình yêu mới có thể bền chặt được. Nếu có thể, tôi thấy ngài nên thật lòng xin lỗi phu nhân, mong được cô ấy tha lỗi.
Nói xong, cả một ngày Tiêu Dực đã bị câu này ám ảnh. Lâm Dương nói như kiểu anh rất ác, cực kỳ tàn ác và điều này đã khiến cho Tần Lam cảm thấy sợ hãi, không an toàn.
Thật sự là như vậy sao?
Và Lâm Dương đã liên hoàn gật đầu:
- Đúng vậy, ngài nên thay đổi bản thân.
Suy nghĩ rất nhiều, Tiêu Dực cuối cùng cũng quyết định hạ mình thêm một lần nữa.
Anh đã tốn rất nhiều thời gian để có thể sắp xếp được những lời đó cho thật dễ nghe, nói trước mặt Tần Lam, anh thật lòng muốn được cô ta thứ.
Ban đầu anh nghĩ cô cũng giống như mấy người phụ nữ kia thôi, chắc chắn sẽ rất vui nếu được anh cho phép mang thai. Nhưng anh đã nghĩ sai rồi, cô không hề giống bọn họ. Cô là cô, luôn là đặc biệt nhất, không ai có thể sánh bằng.