(9)
Sau khi trở về nhà, Tiêu Dực cầm tay Tần Lam bước một mạch lên lầu, bắt đầu hỏi tội cô, giọng điệu lạnh lẽo khiến cho cô căng thẳng tột độ:
- Anh họ sao? Tôi khiến cho em mất mặt trước bạn bè lắm à?
Mỗi khi tức giận, mức độ tàn bạo của Tiêu Dực sẽ tăng lên, vô cùng đáng sợ. Trước khi Tần Lam xuyên không cũng đã nắm rõ tính cách của anh, cho nên luôn tìm cách lấy lòng anh, cô mới được yên ổn tới bây giờ. Theo đúng như nguyên tác, giờ phút này nguyên chủ đã sớm không còn cái mạng rồi.
Mọi tình tiết đều bị đảo lộn cả, e rằng hướng đi của truyện sẽ không còn theo nội dung ban đầu nữa.
Tần Lam không chờ Tiêu Dực nói hết câu, cô đã rưng rưng nước mắt, bộ dạng vô cùng đáng thương, hệt như đứa trẻ làm sai đã biết lỗi. Tiêu Dực nhìn thấy bộ dạng này của cô, anh lập tức ngừng lời nói của mình lại, nhất thời ngây người ra.
Đáng chết, anh ghét nhất là nhìn thấy phụ nữ khóc.
- Có nín ngay không hả?
Tiêu Dực âm thầm hít một hơi thật sâu, hạ thấp giọng mình nhất có thể. Anh vốn không để ý tới cảm giác của phụ nữ, chuyện dỗ dành này cũng chưa từng làm. Nhưng không hiểu sao khi nhìn thấy cô khóc, anh lại trở nên khẩn trương như vậy.
Tần Lam sụt sùi nước mắt, ấm ức hỏi ngược lại Tiêu Dực một câu:
- Em nghe nói... anh đã đuổi hết tất cả thê thiếp ở phủ phụ đi. Em thật sự cũng rất sợ anh sẽ bỏ em, sẽ không cần em nữa. Ban nãy em nhận sĩ quan Mộ làm anh trai cũng là vì không muốn thấy anh khó xử trước mặt Lạc tiểu thư, sợ rằng anh tức giận cũng sẽ bỏ rơi em như những người khác. Thống soái, em thật sự biết lỗi rồi, xin anh đừng giận em có được không?
Lời nói của Tần Lam có lí như vậy, Tiêu Dực quả thực không còn lời nào chất vấn cô nữa. Bộ dạng khóc lóc nức nở này của cô quả thật đã khiến cho anh mềm lòng.
Tiêu Dực giơ tay lau nước mắt cho Tần Lam, hắng giọng:
- Thôi được rồi, nín đi, tôi sẽ không đuổi em đi.
Vốn dĩ trong lòng Tần Lam còn đang mong là Tiêu Dực sẽ đưa chi mình một khoản tiền lớn và đuổi mình đi, nghĩ tới cuộc sống tự do thôi cô đã cảm thấy thật là thoải mái rồi. Vậy mà câu nói của anh lại cắt đứt hoàn toàn mọi hy vọng của cô, khiến cho cô thật sự khóc không ra nước mắt:
- Thống soái, em biết bản thân mình thân phận thấp kém, không thể trở thành vật ngáng đường giữa anh và Lạc tiểu thư được. Bất kể anh đưa ra quyết định gì, em đều sẽ không một lời oán trách. Em thật sự không muốn trở thành một kẻ thứ ba xen vào, như vậy em sẽ cảm thấy rất tội lỗi.
Tần Lam càng tìm cách thuyết phục Tiêu Dực đồng ý buông tha cho mình, nhưng những lời này rơi vào tai anh, cô lại trở thành một người phụ nữ hiểu chuyện tới mức đau lòng.
Cô yếu đuối nhát gan như vậy, anh càng không nỡ để rời khỏi phủ thống soái, sợ rằng ngoài kia sẽ có người xấu bắt nạt, chà đạp cô:
- Yên tâm, chỉ cần em ngoan ngoãn nghe lời, tôi sẽ không đuổi em đi đâu.
Sao kết quả lại thành ra như vậy chứ? Tần Lam cũng hết cách thật rồi, tên Tiêu Dực này đúng là có vấn đề về thần kinh.
Mặc dù thực sự tức điên người nhưng cô cũng không dám trái lời anh, chỉ đành hậm hực suy tính kế sách khác.
...
Vài ngày sau...
Tiêu Dực có việc quân sự khẩn cấp nên phải rời khỏi thành phố R vài ngày. Trong thời gian này, Tần Lam được tự do hơn rất nhiều. Cô chỉ mong sao anh đừng có trở về sớm, mà tốt nhất là cả đời này không quay trở lại đi. Mỗi lần ở gần anh, dù sáng hay tối cô đều bị ăn sạch, gặm nhấm tới mức xương cốt mỏi nhừ. Thật sự cô không thể chịu nổi nữa rồi.
Tần Lam bắt đầu gây dựng sự nghiệp viết của mình. Từ viết báo, cô dần lấn sang viết tiểu thuyết, nhân vật nam chính dựa theo hình tượng độc tài bá đạo của Tiêu Dực.
Ở thời đại này, mọi thứ vẫn chưa được cởi mở và phóng khoáng cho lắm, tiểu thuyết ở đây chỉ là tiểu thuyết tình yêu trong sáng. Nhưng Tần Lam muốn tiểu thuyết của mình trở nên đặc biệt nhất, cho nên cô không ngại miêu tả cảnh H+ vào trong truyện. Mãi cho tới sau này khi cô đã nổi tiếng rồi, cô còn được fan yêu quý đặt biệt danh là "Sắc nữ".
Bây giờ Tần Lam không thể làm gì được Tiêu Dực, nhưng vào trong truyện cô nhất định sẽ không tha cho anh. Cô viết anh là một vị công tử phong lưu, vì thường hay đi trêu đùa tình cảm của phụ nữ nên bị đánh mỗi ngày.
Không những bị đánh, Tần Lam còn viết cảnh chịu khổ của Tiêu Dực trong truyện, giống như là chính bản thân đang đối đầu trực diện với anh. Cô còn viết những lúc anh lâm vào đường cùng, phải hạ mình cầu xin người khác, hệt như những lúc cô sợ sệt trước anh.
Tiểu thuyết đầu tay này đều là những bất mãn của Tần Lam đối với Tiêu Dực, cô đều thể hiện hết ở trong các tình tiết. Viết thế này, đương nhiên cô sử dụng bút danh để làm tên tác giả, tránh bị người của anh phát hiện.
Tần Lam hăng say viết xuyên đêm, tới khi trời sáng cũng là lúc cô đã viết xong. Cô lúc này mới thoả mãn mỉm cười, khép bản thảo lại để chuẩn bị ngủ một giấc thật ngon. Tới chiều, cô mới đi nộp bản thảo.
Hừ, Tiêu Dực, anh cứ chờ đấy!