Dịch Thiếu Kiệt bị lời của bà Dịch làm cho hoảng sợ, nhìn mẹ Đường Tử, nói: "Vị này là...?"
Đường Tử vẫn là vẻ mặt xán lạn cười, rất là lễ phép đứng lên nói: "Tiểu thư Trương, vị này là bạn bè của em?"
"Đây là tổng tài bất động sản Dịch thị Dịch Thiếu Kiệt." Trương Đình Đình cười giới thiệu.
Bà nội Dịch vẫn nhìn Đường Tử mẹ, kích động kéo tay mẹ Đường Tử nói: "Mĩ Liên, con thật là Mĩ Liên."
Mẹ Đường Tử sửng sốt hai giây, cười nói: "Bà cụ này nhận sai người rồi, tôi không phải là Mĩ Liên, tôi là Đường Lị." Đường Lị bộ dạng rất được, tuy đã năm mươi tuổi, bộ dáng thoạt nhìn lại giống như hơn ba mươi tuổi, rất trẻ.
"Không, tôi không nhận sai, con là Mĩ Liên, là con gái của tôi Mĩ Liên." Bà nội Dịch gắt gao lôi kéo Đường Lị không buông tay.
Dịch Thiếu Kiệt cũng nhìn qua ảnh chụp bác anh lúc còn trẻ, xác thực rất giống Đường Lị mẹ Đường Tử. Cười nói: "Thật có lỗi , có thể là bà nội tôi quá nhớ bác."
"Không sao." Đường Lị cười nói.
Dịch Thiếu Kiệt thật vất vả mới kéo bà nội ra được, nhìn Trương Đình Đình nói: "Tiểu thư Trương, thật sự rất xin lỗi, bà nội tôi quấy rầy bạn bè cô." Đối với hành động khác thường như thế của bà nội, Dịch Thiếu Kiệt cũng rất nghi hoặc, nhưng mọi người đều nói bà nội nhận sai người, bọn họ chung quy không thể quấn quít lấy không buông!
"Không sao." Trương Đình Đình không mở miệng, Đường Tử liền cười trả lời.
Sau khi Dịch Thiếu Kiệt và bà nội Dịch ngồi xuống, bà nội Dịch ngơ ngác.
"Bà nội, bà làm sao vậy?" Dịch Thiếu Kiệt lo lắng kêu lên.
"Cô ấy là bác con đúng vậy, là bác Mĩ Liên của con." Bà nội Dịch miệng không ngừng nhớ kỹ.
Dịch Thiếu Kiệt nhỏ giọng kêu bà nội, đợi bà nội lấy lại tinh thần, mới nói: "Bà nội, cô ấy nói cô ấy gọi là Đường Lị, không phải bác."
"Không, cô ấy là bác con." Bà nội Dịch kích động cầm chặt tay Dịch Thiếu Kiệt nói.
"Cô ấy chỉ là lớn lên giống bác mà thôi." Nếu như là bác Mĩ Liên, vậy vì sao cô tay không biết bà nội? Điểm nhỏ ấy Dịch Thiếu Kiệt thế nào cũng nghĩ không thông.
Mẹ Đường Tử vẻ mặt cười, nhìn bọn người Dịch Thiếu Kiệt rời đi, hỏi Trương Đình Đình: "Cô con gái của bà cụ đó làm sao vậy?"
Trương Đình Đình nói: "Nghe nói là bỏ nhà đi, hình như đã hai mươi mấy năm."
"Trên đời này có những chuyện thật thần kì, thế nhưng có người nhận mẹ anh là con gái của bà." Đường Tử cười nói.
"Có thể do bộ dạng dì giống con gái của bà cụ!" Trương Đình Đình nói như thế.
"Có thể!" Đường Tử nói xong, lại xoay người sang nói với mẹ: "Mẹ, không phải mẹ nói mẹ có bạn bè sao?"
Đường Lị cười nhìn Đường Tử, nói: "Thằng nhóc con lại chê mẹ vướng chân!" Dừng một chút, lại nói: "Con trai đã ghét bỏ, mẹ chỉ có thể rời đi." Nói xong liền cười rời đi, trở lại chỗ ngồi lúc trước của cô.
Chưa được vài phút, Đường Lị cùng ban bè rời khỏi nhà ăn.
Trương Đình Đình về nhà, liền tiến vào thư phòng gặp Diệp Thanh Linh, "Thanh Linh, được không?"
"Được." Diệp Thanh Linh cười trả lời.
"Thằng nhóc kia ở trong bụng nghe lời sao?" Trương Đình Đình cười hỏi.
Diệp Thanh Linh vẻ mặt hạnh phúc cười, nói: "Hôm nay đứa nhỏ động."
"Thật vậy chăng?" Trương Đình Đình ngồi xỗm bên người Diệp Thanh Linh, nhẹ tay xoa nhẹ bụng Diệp Thanh Linh.
Thượng Quan Sở cười nói: "Là thật, ngay trước khi cô về. Tôi cũng cảm giác được." Vừa nói đứa nhỏ lại động, Thượng Quan Sở vẻ mặt đều là hạnh phúc cười.
Trương Đình Đình cười nói với bụng Diệp Thanh Linh: "Thằng nhỏ này động một chút dì Đình xem đi!" Cô vừa nói vừa nhẹ nhàng vuốt ve.
Diệp Thanh Linh nhìn bộ dáng Trương Đình Đình, cười nói: "Hôm nay hẹn hò thế nào?"
Trương Đình Đình đứng dậy, tùy ý tìm cái ghế dựa gần góc ngồi xuống, nói: "Ăn một bữa cơm mà thôi, có thể thế nào."
Nhạc Nhạc cũng đến giúp vui, nói: "Còn tưởng rằng Đình Đình phải lập gia đình?"
"Ngày nào đó Nhạc Nhạc cưới, tôi liền lập gia đình." Trương Đình Đình cười nói.
"Vậy cô cả đời cũng đừng lập gia đình quên đi." Nhạc Nhạc trắng mắt liếc Trương Đình Đình một cái, đùa cái gì vậy, chờ anh cưới? Anh cũng không biết anh muốn kết hôn với ai?
"Chẳng lẽ cả đời anh không cưới?" Trương Đình Đình nói.
"Vì Đình Đình cả đời không lấy chồng, anh liền cả đời không cưới." Nhạc Nhạc cười hì hì nói.
"Tốt!" Trương Đình Đình vẻ mặt ý cười, lại nói: "Hôm nay lúc chúng tôi ăn cơm đụng phải Bà Dịch cùng Dịch Thiếu Kiệt."
"Các người đến nhà hàng trung quốc Giai Vị!" Mễ Lam Nhi biên vào cửa vừa nói.
"Sao cô biết?" Trương Đình Đình nhìn Mễ Lam Nhi.
"Đương nhiên, đó là nhà hàng bà Dịch thích đi nhất, chỉ cần bà ở nhà, sẽ thường xuyên đi." Mễ Lam Nhi giải thích.
Trương Đình Đình vẻ mặt thì ra là thế, qua một lát lại nói: "Hôm nay có một việc kỳ quái."
"Chuyện gì?" Nhạc Nhạc rất hứng thú hỏi.
"Bà nội thế nhưng nói mẹ Đường Tử là Mĩ Liên con gái bà." Trương Đình Đình vừa tùy tay lấy tài liệu trên bàn lật xem vừa tùy ý nói chuyện phiếm.
"Có việc này?" Thượng Quan Sở cùng Diệp Thanh Linh không hẹn mà cùng nói.
"Ừ!" Trương Đình Đình cúi đầu nói: "Nếu không vì Dịch Thiếu Kiệt giữ chặt bà nội, nói không chừng bà nội sẽ làm cái gì nữa?"
Mễ Lam Nhi nghe xong nói: "Tiểu thư Diệp, cô nói mẹ Đường Tử kia thật là con gái Mĩ Liên của bà nội sao?"
"Mẹ Đường Tử gọi là Đường Lị, vốn là không gọi là Mĩ Liên gì đó." Trương Đình Đình nói.
"Có lẽ là Mĩ Liên mất đi trí nhớ? Không biết lão thái thái thì sao?" Nhạc Nhạc nói.
"Anh cho là phim truyền hình à, còn mất đi trí nhớ." Trương Đình Đình trờn mắt với Nhạc Nhạc.
"Nhưng bà nội cũng không đến mức không nhận ra con gái a!" Nhạc Nhạc cảm thấy chuyện này không đơn giản.
"Già rồi, không chừng thật sự nhận sai thì sao?" Trương Đình Đình mới không tin trên đời này có chuyện trùng hợp như vậy.
"Nhận đúng hay nhận sai, đi thăm dò chứng một chút sẽ biết." Thượng Quan Sở nói ra lời tổng kết với Trương Đình Đình Hòa Nhạc Nhạc.
Nhạc Nhạc đối với tổng kết của Thượng Quan Sở đặc biệt không nói gì, dùng cái mũi khẽ hừ một tiếng nói: "Này ai chẳng biết?"
Diệp Thanh Linh thản nhiên đối nói Mễ Lam Nhi: "Mễ Lam Nhi kết hôn cũng mời nhà Đường Tử đi!"
"A!" Mễ Lam Nhi sợ hãi kêu một tiếng, nói: "Tôi lại không quen anh ta, vì sao phải mời người ta?"
"Cô mời đi! Không nên nhiều lời vô nghĩa như vậy?" Nhạc Nhạc cười hì hì nói.
Mễ Lam Nhi trừng mắt nhìn Nhạc Nhạc, đột nhiên hiểu rõ, vẻ mặt ý cười, nâng tay vỗ nhẹ nhẹ chính mình đầu nói: "Tôi thật ngốc, điều này sao cũng không nghĩ đến chứ?"
"Hiểu rõ là tốt rồi." Nhạc Nhạc không biết nói gì liếc mắt nhìn Mễ Lam Nhi một cái, cô gái thông minh như vậy, sao cứ gặp phải tình yêu liền biến thành đồ ngốc vậy?
Mễ Lam Nhi nói xong liền xoay người ra khỏi thư phòng, chốc lát sau sau viết thiếp mời đưa cho Trương Đình Đình, nói: "Này phiền cậu giao cho họ Đường kia!"
"Được." Trương Đình Đình hiểu rõ dụng ý của Diệp Thanh Linh, tuy nói cô không quá tin tưởng mẹ Đường Tử thật sự là Mĩ Liên con gái của bà nội Dịch, nhưng là việc Diệp Thanh Linh muốn cô làm, cô tuyệt không nghi vấn.
Nhìn Trương Đình Đình nhận thiếp mời, Diệp Thanh Linh ôn hoà nói: "Công chứng cũng làm, thiếp mời cũng phát, Mễ Lam Nhi cứ yên tâm để Tiền Nguyên ngủ với sói sao?" Vừa nghĩ đến Nhất tưởng đến bộ dáng thất thố của Tâm Di vì Tiền Nguyên, Diệp Thanh Linh đã muốn nhắc nhở Mễ Lam Nhi.
"Có gì phải lo lắng." Mễ Lam Nhi khẩu thị tâm phi nói.
"Phòng cháy phòng trộm phòng tiểu tam, hiểu không?" Nhạc Nhạc như tôi nhìn thấy đồ ngốc nhìn Mễ Lam Nhi.
"Nếu như có thể bị cướp đi dễ dàng như vậy, anh ta không đáng tôi yêu." Mễ Lam Nhi lạnh lùng nói.
"Đúng, Mễ Lam Nhi nói đúng." Trương Đình Đình rất là đồng ý nói.
Diệp Thanh Linh không nói lời nào, chỉ thản nhiên cười, nói với Thượng Quan Sở: "Trở về phòng được không?" Bây giờ cô càng ngày càng buồn ngủ, mỗi đêm cơ hồ chín giờ sẽ ngủ.
"Được." Thượng Quan Sở cười gật đầu, đứng dậy ôm cô ra khỏi thư phòng.
Nhạc Nhạc nhìn bọn họ rời đi, lúng ta lúng túng hỏi: "Sinh đứa nhỏ thật mệt vậy sao?"
"Có thể!" Mễ Lam Nhi trả lời, cô lại chưa sinh quá, vấn đề này ai biết?
Trương Đình Đình liếc Nhạc Nhạc một cái, nói: "Sinh đứa nhỏ có thể không mệt như vậy, nhưng đàn ông các người nếu không biết tiết chế, hơn nữa mang thai, muốn không mệt mỏi cũng không được."
Nhạc Nhạc nghe xong lời nói của Trương Đình Đình, vẻ mặt lạnh như băng, nhanh chóng đứng dậy ra thư phòng.
Diệp Thanh Linh cùng Thượng Quan Sở vừa mở cửa phòng ra, Nhạc Nhạc liền xuất hiện trước mặt bọn họ.
Nhạc Nhạc lạnh mặt nhìn Thượng Quan Sở nói: "Tôi có lời muốn nói với anh."
Diệp Thanh Linh đối bọn họ nói chuyện không có hứng thú, thong thả tiến vào phòng tắm tắm rửa. Mà Thượng Quan Sở thản nhiên liếc Nhạc Nhạc nói: "Nói đi!"
Nhạc Nhạc nhìn Diệp Thanh Linh vào phòng tắm rồi mới nói: "Thanh Linh là phụ nữ có thai."
"Này tôi biết." Thượng Quan Sở thản nhiên nói.
"Anh phải biết tiết chế." Nhạc Nhạc sắc mặt ôn hoà, ngữ khí thường thường thản nhiên, làm cho người ta nghe không ra vui buồn.
"Anh có học y sao?" Hơn nữa lại là phụ khoa? Bằng không chuyện lúc đó của vợ chồng bọn họ như thế nào cũng không tới phiên anh ta quản đi!
Nhạc Nhạc biết ý tứ trong lời nói của Thượng Quan Sở, cũng không tức giận, giọng điệu vẫn bình thản như vậy nói: "Tốt nhất đừng nháo chết người, bằng không tôi sẽ không bỏ qua cho anh." Nói xong liền xoay người rời đi.
Thượng Quan Sở cả người lười nhác dựa vào khung cửa, nhìn thân ảnh Nhạc Nhạc rời đi, nói: "Anh vì sao lo cho Thanh Linh vậy?"
"Không phải như anh nghĩ." Nhạc Nhạc vừa đi vừa nói.
Không phải như anh nghĩ, ý tứ Nhạc Nhạc rất rõ ràng, anh ta đối với Thanh Linh không phải tình yêu, chỉ cần không định gây bất lợi với Thanh Linh, anh có thể không để ý tới không hỏi. Nếu như chủ ý muốn đánh lên Thanh Linh, Thượng Quan Sở anh tuyệt không để anh ta ở lâu bên cạnh Thanh Linh thêm phút đồng hồ.
Thượng Quan Sở suy nghĩ đến xuất thần, mãi đến khi Diệp Thanh Linh đi đến trước mặt anh, anh cũng không biết.
"Suy nghĩ cái gì?" Diệp Thanh Linh từ phòng tắm đi ra.
"Nhớ em." Thượng Quan Sở nhìn bộ dáng áo ngủ trước người cô, cười nói.
"Không đứng đắn." Diệp Thanh Linh không để ý tới anh, lập tức đi đến bên giường.
Thượng Quan Sở tùy tay đóng cửa lại, nói: "Nhạc Nhạc là loại người nào?" Anh nói xong đi đến bên người cô, còn rất nghiêm túc nói.
"Bạn bè, bạn học." Diệp Thanh Linh thản nhiên nói, "Sao? Anh nghi ngờ anh ta?"
"..." Thượng Quan Sở nghiêng đầu suy nghĩ, thật lâu sau mới cười nói: "Có thể là tôi nghĩ quá."
"Em nghĩ cũng phải." Diệp Thanh Linh cười nói.