Hai người bọn họ nhanh chóng ra khỏi bệnh viện. Lúc đi bộ trên đường Tô Gia Hân luôn ngó nghiêng xung quanh. Nếu như cô ta đẩy Cố Tích Niên ra ngoài, có chiếc xe nào đó chạy tới đâm phải cô, cô không chết thì đứa bé trong bụng cô cũng chết.
Thế nhưng đáng chết là người phụ nữ này lại đi sát vào tận cùng bên trong vỉa hè. Tô Gia Hân có muốn ra tay cũng không làm gì được. Không biết chỉ là trùng hợp thôi hay là tính cảnh giác của Cố Tích Niên quá cao nữa.
“Cố Tích Niên, đi bên này.” Tô Gia Hân quay người đi đến chỗ cầu thang của công viên ở bên cạnh.
Phía trước có một công viên rất lớn, muốn đi tới công viên thì phải đi qua cầu thang rất cao này trước. Cố Tích Niên nhìn sang rồi nói: “Nơi này là công viên, chẳng phải cô bảo Hạ Ngôn đang đợi chúng ta ở nhà hàng hay sao? Tại sao phải đi tới công viên chứ?”
“Cô gấp cái gì chứ, đi qua công viên này là đường tắt! Cô nhanh cái chân lên, ai bảo lúc nãy cô cứ lề mà lề mề trong phòng bệnh như thế cơ chứ. Tôi không muốn vì cô mà bị Ngôn trách cứ đâu.” Tô Gia Hân nói xong, bước nhanh lên cầu thang. Thỉnh thoảng cô ta còn đưa mắt nhìn xem Cố Tích Niên có đi theo mình không. Đợi đến lúc xác định được Cố Tích Niên đi theo mình thì cô ta mới thở phào nhẹ nhõm. Cô ta bước lên bậc thang, đứng ở bậc cao nhất nhìn xuống Cố Tích Niên.
“Cô dẫn đường đi.” Cố Tích Niên cũng nhanh chóng đi tới.
Gió mát trong công viên thổi bay tóc của hai người. Khác hẳn sự quyến rũ của Tô Gia Hân, trên người Cố Tích Niên là một phong cách và tươi trẻ rất khó có được. Cô đứng ở nơi đây rất dễ thu hút ánh nhìn của người khác, mái tóc của cô vừa dài vừa đen giống như tiên nữ tới để khuấy đảo hồng trần vậy, khí chất của cô khiến cho người ta phải hâm mộ.
Đến cả Tô Gia Hân vốn là kẻ địch của Cố Tích Niên cũng không khỏi ghen ghét với cô. Cô ta không thể không thừa nhận rằng Cố Tích Niên có một gương mặt rất xinh đẹp.
“Cô cứ đứng ở chỗ này mãi làm gì vây?” Đứng ở đó một hồi lâu Cố Tích Niên nhíu mày..
Lúc này Tô Gia Hân mới hoàn hồn nói: “Vừa mới tới, tôi nghỉ một chút không được à? Mệt chết đi được, vừa hay gió ở đây lớn, đứng đây hóng gió một chút.”
Cố Tích Niên hít một hơi thật sâu, cô cũng không nói thêm gì nữa. Nhưng đúng là gió ở đây lớn thật, gió thổi tới cũng rất mát mẻ. Nếu như không phải có Tô Gia Hân ở đây thì cô thật sự rất muốn tìm một bãi cỏ nào đó nằm xuống hóng gió một chút, hưởng thụ sự vỗ về của ánh nắng mặt trời và thiên nhiên.
Tô Gia Hân đi từng bước nhỏ tới, ra vẻ như đang ngắm nhìn quang cảnh xung quanh vậy. Cô ta đi đến chỗ Cố Tích Niên, ánh mắt độc ác, hai tay của cô ta đã ở trong trạng thái sẵn sàng từ lâu rồi. Lúc trông thấy Cố Tích Niên đang mất tập trung cô ta đã giơ hai tay của mình lên đẩy mạnh vào lưng của Cố Tích Niên một cái.
Cố Tích Niên chỉ cảm thấy sau lưng mình có một lực đẩy, cô nghiêng người về phía bậc thang phía trước: “Á...” Cô hét lên theo bản năng, cả người chúi xuống dưới, dường như cô có thể tưởng tượng được hậu quả nếu như mình lăn xuống dưới đó.
Không...
Không thể được.
Cô không thể lăn xuống dưới đó được. Trong giây phút hoang mang đó cô khua tay muốn bắt lấy thứ gì đó, cô cố gắng tìm cái gì đó để nắm lấy nhưng lại không có. Bên cạnh cô không có thứ gì để cô bấu víu vào cả! Không lẽ cô cứ ngã xuống như thế này sao? Không lẽ tất cả đều là số phận đã an bài hay sao? Buổi sáng cô không bỏ đứa trẻ đi nhưng bây giờ ông trời lại nhẫn tâm hại cô rồi ư?”
Nước mắt nhanh chóng tuôn ra.
Còn Tô Gia Hân khi nhìn thấy bóng lưng chao đảo của Cố Tích Niên thì cô ta nhếch miệng lên nở một nụ cười độc ác. Thậm chí nụ cười của cô ta còn hơi méo mó, dù thế nào cũng không thể che giấu được sự vui sướng trong lòng cô ta. Đi chết đi Cố Tích Niên, dẫn theo con của cô xuống địa ngục đi. Cô ta mỉm cười nham hiểm.
Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc.
Đột nhiên có một bóng người lao vụt đến, anh ấy giơ tay ra từ phía sau kéo lấy Cố Tích Niên sắp ngã xuống dưới, dùng sức kéo cô lên rồi ôm cô vào trong lòng mình.
Cảnh tượng này diễn ra rất nhanh, nhanh đến nỗi ngay cả Tô Gia Hân cũng không kịp nhìn rõ.
Cố Tích Niên còn chưa hoàn hồn, cơ thể của cô đã dựa vào một lồng ngực vững chãi, trái tim của cô đập kịch liệt, có một niềm vui sau khi sống lại.
Cố Tích Niên chậm rãi ngẩng đầu lên, cô muốn nhìn xem ân nhân cứu mạng mình và con là ai. Đập vào mắt cô là một gương mặt vô cùng đẹp trai, có cả sự ngang ngạnh và kiêu ngạo, mái tóc màu nâu vô cùng chói mắt.
“Tích Niên, em không sao chứ?” Thẩm Thừa Quang ôm lấy eo của Cố Tích Niên, anh ấy nhẹ nhàng nói bên tai cô.
Cố Tích Niên vẫn còn đang sững sờ, cô không hề nghĩ rằng người cứu mạng mình lại là Thẩm Thừa Quang, cô nói: “Thẩm Thừa Quang, sao lại là anh...”
“Em vẫn còn có thời gian ngạc nhiên việc này sao? Vừa nãy suýt chút nữa là em đã ngã xuống đó rồi đấy.” Anh ấy nói bằng giọng điệu trách cứ, ánh mắt nhìn Cố Tích Niên cũng vô cùng đau lòng.
Lúc này Cố Tích Niên mới hoàn hồn lại, vừa nãy vốn không phải là do cô không cẩn thận ngã xuống dưới mà là cô cảm nhận được có người đứng đằng sau đẩy cô xuống. Hung thủ ngoài Tô Gia Hân ra thì còn có thể là ai nữa đây, cô đưa mắt nhìn sang...
Tô Gia Hân vẫn còn đứng im tại chỗ, cô ta ngạc nhiên nhìn hai người phía trước, đối mặt với Cố Tích Niên.
Trong ánh mắt của Tô Gia Hân có sự sợ hãi, cô ta không ngừng lui về phía sau muốn chạy trốn...
“Là cô đẩy tôi.” Cố Tích Niên chất vấn, dù đã chắc chắn trong lòng rồi nhưng cô vẫn vô thức nói ra.
“Không phải, không phải đâu. Không phải tôi, là tự cô không cẩn thận rồi ngã xuống không liên quan gì đến tôi hết. Cô đừng có mà vu oan giá họa cho người khác.” Tô Gia Hân nhanh chóng lên tiếng giũ sạch mọi liên quan. Tuy nhiên cô ta lại không ngăn được cổ họng của mình phát ra giọng run rẩy vì quá hoảng sợ.
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!