Một tay anh ôm lấy eo cô, ấn cô xuống ghế xe: “Cô em, kéo qua kéo lại vui sao? Hay là nói, em không đợi được đến nhà, muốn bắt đầu ngay tại đây?”
“Bỏ tôi ra.”
Anh càng ôm chặt hơn, bàn tay còn lại kéo khoá kéo quần áo bên eo cô xuống, bàn tay thô ráp chậm rãi trượt vào trong quần áo cô, chạm vào làn da cô một cách thân mật.
Xúc cảm quen thuộc…
Trái tim vốn dĩ đang bình tĩnh của cô, thoáng chốc trở nên không bình tĩnh nữa: “Hạ Ngôn, bỏ tôi ra, đừng đụng vào tôi.”
“Em ở văn phòng, không phải rất chủ động sao?” Giống như cố ý chê cười cô vậy, anh cúi người xuống, mặt kề sát vào gương mặt cô, đôi môi khẽ đưa lên, ngậm lấy vành tai cô.
Mỗi một hơi thở của anh đều làm dây thần kinh mẫn cảm của cô rung rẩy, theo từng hơi thở của anh, tế bào mẫn cảm toàn thân đều giống như chạy ra hết.
“Uhm…” Cô ngậm chặt miệng, suýt chút nữa không nhịn được mà run rẩy.
“Thật sự mẫn cảm nha!” Anh vừa dứt lời, đôi môi hôn dọc theo vành tai cô từng chút một đi xuống dưới.
Đầu óc cô nóng bừng, một sự ngứa ngáy khó chịu chầm chậm lan ra từ vành tai, theo sự ma sát của đôi môi anh mà tràn đi khắp toàn thân.
Mà lúc này, con ngươi của cô ánh lên, bàn tay đặt trên người an, cách một lớp quần: “Tôi chạm vào đây, lẽ nào anh không mẫn cảm sao?”
“Người phụ nữ đáng chết nhà cô.”
“Đừng nhúc nhích, bằng không cậu em của anh sẽ tiêu đó.”
“Nó tiêu rồi, em sẽ mất vui đó.”
“Anh…” Quả là cô đã quên mất bản chất vô lại của Hạ Ngôn, trong hoàn cảnh này mà lại nói ra được câu như thế, thật sự nên cắt đứt cái này cho anh đoạn tử tuyệt tôn.
Ể…
Đợi chút.
Hình như nghĩ đến gì đó, sắc mặt cô thoáng chốc trầm xuống, suýt chút nữa quên mất Tiểu Hoại là con của anh ta. Thật không muốn thừa nhận sự thật này, nếu như đây là giả thì tốt biết bao nhiêu.
“Em nắm chặt như vậy, rất nôn nóng sao?” Anh lạnh lùng hỏi.
Tích Niên giương mắt lên: “Ừ, tôi rất nôn nóng, vậy nên có thể ngồi dậy không? Tổng giám đốc Hạ, ngài không cảm thấy chỗ này quá chật chội sao? Cho dù muốn làm, cũng phải tìm một nơi rộng rãi chút chứ.
So với sự rụt rè của năm năm trước, cô của lúc này đã không còn bị tình yêu nam nữ trót buột, hoặc là bởi ì mấy năm nay, cô đã sớm nhìn quen với bản chất của cái xã hội này, Trai gái, là chuyện khó tránh nhất, cũng có thể là tâm trí trưởng thành hơn so với trước kia, cô càng ngày càng có thể ứng phó với những chuyện vốn không kịp trở tay này.
Thấy lực tay của anh buông lỏng, cô thuận thế bò dậy từ dưới người anh, ngồi sang một phía của xe, dựa sát vào cửa xe, gần như không hề hoảng loạn, bình thản nhãn nhã ngồi bắt chéo chân.
Hạ Ngôn lạnh lùng nhìn cô.
Khoé môi Tích Niên cong lên thành một đường cong, nhìn dáng vẻ mặt không đổi sắc của người đàn ông này, hình như thật sự không giống với trong trí nhớ của cô.
Càng nghĩ càng tức giận, làm sao có thể? Cho dù thời gian đã qua năm năm, sống cùng nhau cũng ít nhất ba tháng, mỗi ngày đều bị anh ta ngược đãi đến chết đi sống lại, anh ta một chút cũng không nhớ sao?
“Nhìn chằm chằm anh thế làm gì?” Anh nheo mắt.
Tích Niên cười khinh một cái: “Không có gì, phải rồi, cửa xe này nhấn nút này là có thể tự động mở khoá trong lúc lái đúng không.” Ngón tay gõ lên cửa xe.
“Thế nào? Em muốn nhảy khỏi xe tẩu thoát sao?”
“Anh đoán xem?
“Với tốc độ hiện tại, nếu như em thật sự nhảy xuống, té xuống sẽ gãy mấy khúc xương đó.” Anh lạnh lùng tự đắt nói.
Tích Niên gật đầu: “Phải, nhưng… cho dù té gãy mấy cáo khúc xương, tôi cũng rất ghét phải ở chung với anh!” Nói rồi, cô đẩy cửa xe thật mạnh.
“Ào ào ào…”
Gió táp mạnh vào mặt, tốc độ chạy của xe không tính là chậm, gió cắt qua mặt cô có chút đau.
Nghiêng mặt sang, chân mày khẽ chau lại, nhìn sang người anh, khoé môi cong lên thành mọt đường cong, giống như một chú mèo hoang trong gió, quyến rũ, cứng cỏi, mê hoặc chúng sinh!
Cô để lại một nụ cười, đón gió mà nhảy xuống, lúc tiếp đất, lộn vòng mấy cái trên đất, cô đã sớm chuẩn bị sẵn, hoàn toàn bảo vệ được chính mình, tiếp đất hoàn mỹ.
Hạ Ngôn ngồi trong xe, vẫn ngồi yên như cũ, chỉ có khoé môi cong lên thành một đường cong lạnh lẽo: “Thật là một cô gái thú vị.”
Tài xế nhận ra có điều không đúng: “Tổng giám đốc, đây…”
“Mặc kệ đi, cứ đi tiếp.”
“Vâng.”
Xe tiếp tục lao nhanh.
Tích Niên liên tục lộn vòng trên đường mấy vòng, nhanh chóng lách qua mấy chiếc xe đang lao đến, nhanh chóng chuẩn xác mạnh mẽ, vô cùng dứt khoác, bằng không, đã sớm bị những chiếc xe lao đến đó đè thành bánh thịt rồi!
Đi trên lề đường, cô phủi cát bụi trên người, khẽ vuốt lại tóc, giống như một người bình thường quay đầu đi sang đường.
Gió nhẹ luồn qua mái tóc của cô, sắc mặt cô bình thản, xuống xe không cũng không nhìn những chiếc xe chạy qua, bị anh ta làm mất bao nhiêu đó thời gian, làm cô không thời gian đi mua đồ ăn.
Vội vã chạy đến trường mẫu giáo.
“Mẹ!” Cố Tiểu Hoại nhìn thấy Cố Tích Niên ở cửa bèn bị doạ một trận, đeo ba lô nhỏ chạy ton ton đến, ngẩng đầu nhìn cô: “Mẹ, mẹ thật sự đến sao?” Cậu bé suýt nữa định ngồi xe đưa đón về nhà rồi.
“Không phải hồi sáng đã nói sẽ tới đón con sao? Con tưởng rằng mẹ con là loại người nói không giữ lời đó sao?”
Nói rồi, giáo viên mẫu giáo bên cạnh đi tới: “Ôi, Tiểu Hoại, mẹ con đến đón con à.”
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!