Nhà họ Bạc hành động rất nhanh, sau khi Thẩm Thanh Ngọc tắm xong bước ra thì những chuyện liên quan tới cô trên mạng đều bị gỡ xuống hết.
Đương nhiên, những thứ như hình và bằng chứng đều bị gỡ theo, nhưng yêu cầu của Thẩm Thanh Ngọc lại không chỉ đơn giản là khiến cho nhà họ Bạc gỡ hết những thứ này.
Danh dự của cô và cả những chuyện cô đã giấu kín không muốn cho người khác biết.
Bây giờ chẳng qua là gỡ từ khóa tìm kiếm xuống thôi thế nhưng đây không phải là câu trả lời vừa ý cho Thẩm Thanh Ngọc.
Thẩm Thanh Ngọc kéo nhẹ khóe miệng một cái, để điện thoại qua một bên, tắt đèn đi ngủ.
Ngày mai, nếu như ngày mai cô vẫn không thấy câu trả lời vừa ý mình từ nhà họ Bạc, vậy thì đừng trách cô không khách sáo.
Thẩm Thanh Ngọc thức trắng đêm.
Sau khi Thẩm Thanh Ngọc họp xong đi ra ngoài thì nhìn thấy câu trả lời của nhà họ Bạc.
Mấy chủ blog tung tin đồn nhảm hôm qua bây giờ đã ra mặt công khai xin lỗi, đầu tin là đính chính chuyện trong bộ truyện tranh “Chỉ mình tôi biết” không có bất cứ liên quan nào đến cô, nhưng vì lưu lượng nên mới cố ý bịa thành câu chuyện Thẩm Thanh Ngọc yêu thầm Bạc Minh Thành.
Đương nhiên, việc công khai xin lỗi như vậy, chín người mười ý. Có người tin cũng có người không tin.
Tại sao mấy tay săn ảnh của giới giải trí lại cứ nhằm vào cô không tha vậy chứ, dẫu sao thì Thẩm Thanh Ngọc cũng không phải minh tinh lưu lượng gì.
Nghe tiếng gõ cửa, Thẩm Thanh Ngọc buông điện thoại xuống, nói: “Vào đi.”
Người đến là Phó Ngọc Lam: “Cô Thẩm, chủ tịch Thẩm vừa gọi điện thoại cho em.”
Nghe thấy lời này của Phó Ngọc Lam, Thẩm Thanh Ngọc bất giác nhướng mày một cái: “Là chuyện trên mạng phải không?”
Phó Ngọc Lam gật đầu: “Chủ tịch Thẩm hỏi em, chuyện này có phải do nhà họ Bạc làm không?”
Thẩm Thanh Ngọc cười: “Em nói sao rồi?”
“Em nói em vẫn chưa tra ra được.”
“Vậy thì chưa tra ra được đi.”
Phó Ngọc Lam gật đầu hiểu ý của Thẩm Thanh Ngọc, chỉ là khi nghĩ đến lời đính chính trên mạng lại không nhịn được mà nói: “Cô Thẩm, dường như lời đính chính và xin lỗi trên mạng không có tác dụng gì lớn.”
Thẩm Thanh Ngọc gật đầu: “Chị biết.”
Cô đang nói lại ngừng lại một chút: “Không vội, chúng ta cứ đợi thêm đi.”
Nếu như nhà họ Bạc qua loa cho xong chuyện, vậy thì cô sẽ khiến cho bọn họ nếm mùi gieo gió gặt bão.
Nếu Thẩm Thanh Ngọc đã nói như vậy rồi, Phó Ngọc Lam cũng không tiện nói gì thêm, gật đầu đáp lại, biết điều mà đi ra ngoài.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!