“Thẩm Thừa Quang.”
Thẩm Thừa Quang nhếch môi cười, nụ cười dịu dàng mà thoải mái: “Tích Niên, anh đã chấp nhận được chuyện em đã kết hôn. Anh chọn chúc phúc cho em. Xin lỗi vì để em phải nhìn thấy khía cạnh tàn bạo của anh. Bây giờ anh không đòi hỏi em điều gì, chỉ xin em đừng sợ anh.”
Cố Tích Niên chống tay lên ghế sô pha đứng dậy: “Hôm nay... Cảm ơn anh.”
“Tích Niên, anh chỉ muốn nói nhiêu đó thôi. Em đã bắt đầu cuộc sống mới thì hãy sống thật tốt. Chỉ cần em nhớ rằng cho dù thế nào thì sau lưng vẫn còn một người luôn ủng hộ em.”
Nghe từng câu từng chữ của anh ấy, trong lòng cô hơi khó chịu: “Tôi biết rồi, tôi sẽ sống thật tốt mà!”
Cô cố nén lo lắng nở nụ cười rực rỡ. Cô không muốn người quan tâm mình biết đến cuộc hôn nhân bất hạnh ấy nên chỉ có thể miễn cưỡng cười vui.
“Để anh đưa em về lớp học.”
“Anh là một chủ tịch lớn mà lại đưa tôi về, phô trương thế thì tôi sẽ bị ánh mắt của bạn học giết chết đó.” Chỉ trong nháy mắt, cô đã quay lại giọng điệu tinh nghịch như trước đây.
“A...” Anh ấy cười nhạt, ánh mắt vẫn bất kham nhưng ở trước mặt cô gái nhỏ này lại chỉ toàn là dịu dàng. Có lẽ ngay từ đầu, anh ấy đã quá mức cực đoan, tất cả đều bắt nguồn từ suy nghĩ không thể từ bỏ được cô, không buông tay được. Giờ đây anh ấy đã học được cách buông tay.
Tích Niên có ý từ chối không cho Thẩm Thừa Quang đưa mình về, nhưng giờ vị chủ tịch này đã dùng thời gian vào học này làm lý do thật sự muốn đưa cô ra ngoài.
Ngôi trường lúc này có vẻ yên tĩnh lạ thường.
Hai người đi trên hành lang, hai cái bóng một cao một thấp như đã trở về khoảng thời gian ngây thơ nhất, không có bất kì tình cảm phức tạp nào cả. Thế giới này chỉ có một màu trắng, tất cả mọi người đều không bị trói buộc bởi bất kỳ thứ gì trong xã hội.
“Nè! Tích Niên, tìm ra chị rồi.” Lúc này, Hạ Khả Doanh từ trong góc thò đầu ra, cô nhóc nhảy chân sáo đến.
“Khả Doanh, sao cô lại đến đây? Bây giờ đang là giờ học mà?”
“Em lén chạy ra. Hả... Đây là chủ tịch trường mà? Tích Niên, hoá ra chị ở cùng chủ tịch nha.” Ánh mắt cô ấy dừng lại trên người anh ấy, đôi mắt to tròn màu xanh ngọc liên tục chớp.
Thẩm Thừa Quang cũng nhìn về phía cô ấy: “Bạn học Hạ, chào cô.”
“Ôi? Anh biết tôi sao?”
“Em gái của Hạ Ngôn, mấy năm gần đây học ở Anh, bây giờ đang làm học sinh trao đổi ở trường chúng tôi.” Anh ấy trả lời nhàn nhạt, khuôn mặt không có biểu cảm gì.
“Đến anh trai Hạ Ngôn của tôi anh cũng biết. Anh thật lợi hại.” Cô nhóc cười, ánh mắt nhìn anh ấy đầy vẻ thưởng thức.
Cố Tích Niên đứng một bên nói: “Chủ tịch, tôi và Khả Doanh về phòng học đây. Cảm ơn anh.”
“Được.” Anh ấy gật đầu.
Cô nhóc vẫn dán mắt vào người Thẩm Thừa Quang, nghe cô hối thúc thì xoay người đi. Ai ngờ đôi giày cao gót giở chứng bất chợt ngay lúc này, một bàn tay giơ ra.
“Á ối!” Cô ấy sợ hãi kêu lên.
Khi cơ thể mất thăng bằng lảo đảo giữa không trung, một bàn to lớn đột nhiên chộp lấy cô ấy, vòng qua hông nhấc bổng cả người cô nhóc lên.
Hạ Khả Doanh ngơ ngác, đây là lần đầu tiên cô ấy bị người ta nhấc hẳn người lên như thế này: “Anh...”
Mái tóc màu nâu khói, đôi mắt cao ngạo khó thuần ẩn chứa dịu dàng, khuôn mặt như tượng tạc, trạc tuổi anh trai cô ấy mà lại có khí chất hoàn toàn khác anh.
Anh ấy thả cô xuống đất: “Cẩn thận một chút.”
“Á... À...” Cô ấy cứng đờ, gật đầu.
“Tôi đi đây, hai người đi học đi.” Anh ấy nói, nhìn thoáng qua Cố Tích Niên rồi mới xoay người rời đi.
Cô nhóc dõi theo bóng anh ấy, thật cao lớn!
“Khả Doanh, Khả Doanh...?” Cô quơ tay trước mặt cô ấy, đến lúc này cô ấy mới tỉnh táo lại.
“Tích Niên, chủ tịch của các chị thật quá đẹp trai!”
“Oa, chủ tịch này rất không tệ đó!” Suốt một ngày sau đó, cô ấy cứ ríu ra ríu rít nói về Thẩm Thừa Quang mãi. Có vẻ cô nhóc thấy rất hứng thú với anh ấy, khi nói chuyện đôi mắt còn lấp lánh ánh sao.
Tan học hai người cùng đi ra vườn trường, cả quãng đường Cố Tích Niên đều như đang suy nghĩ về điều gì đó. Có vẻ như hôm nay đã xảy ra rất nhiều chuyện, không biết vì sao Tiểu Quy lại không đi học. Nếu như cô ấy ở đây, nhất định chuyện ầm ĩ lúc nãy sẽ không xảy ra.
“Cô Khả Doanh, tôi tới đón cô về.” Vừa đi ra cổng, một tài xế đã xuống xe, cung kính nói với hai người.
Cô nhóc khẽ gật đầu, hai người đi về phía chiếc xe sang trọng.
Đột nhiên, tài xế chặn trước mặt Tích Niên: “Bà chủ Tích Niên, cô không cần lên chiếc xe này.”
“Hả?” Cô nghi hoặc nhíu mày.
Tài xế nói: “Phía sau còn có một chiếc xe chuyên dụng cho bà chủ. Ông chủ đã có lệnh đưa cô đến một nơi khác.”
Hạ Khả Doanh không nghĩ nhiều, xoay người vỗ vai cô: “Chị dâu Tích Niên, anh em nhất định là tìm chị có việc. Chị đi sang đó đi, em sẽ về nhà một mình.”
Cô đành phải lên chiếc xe phía sau, Hạ Ngôn muốn đưa cô đi đâu? Có việc gì thì về nhà nói là được rồi mà?
Ngồi trên xe, cô chán chường nhìn ra ngoài cửa sổ ngắm cảnh mặt trời xuống núi, mới đó mà đã chạng vạng rồi.
Xe chạy bon bon trên đường. Một lúc lâu sau...
“Bà chủ, đến nơi rồi.” Xe dừng lại, tài xế mở cửa xe cho cô.
Cô ngờ vực xuống xe, vừa bước xuống đã bị ánh đèn neon lộng lẫy làm chói mắt. Cô ngẩng đầu nhìn lên nơi được bài trí vô cùng chói mắt trước mặt.
“Lạc vào thiên đường? Đây là câu lạc bộ đêm mà?” Cô nhủ thầm, sao Hạ Ngôn lại cho người đưa cô đến câu lạc bộ đêm?
“Bà chủ, mời đi theo tôi.”
“Ừm...”
Cô đi theo người nọ thì được dẫn đến trước cửa một phòng VIP.
“Bà chủ, đến nơi rồi, cô tự vào đi. Tôi đi trước.”
Cô đứng trước cửa phòng, chần chừ một lúc mới đẩy vào. Cửa vừa mở ra, cảnh tượng trong phòng liền đập vào mắt cô.
Một nhóm người cả trai lẫn gái đang ngồi trên sô pha, các cô gái ai nấy cũng vô cùng kiều diễm, cơ thể như không xương mà dính sát vào người mấy tên đàn ông.
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!