Cố Tích Niên vẫn đang hôn mê bây giờ đã giật giật mí mắt. Lạnh quá, hình như luôn có một thứ đồ giống như nước đá ở trên gương mặt cô, giúp cho cô không còn cảm thấy nóng bừng và đau đớn như vậy nữa.
Con ngươi cô động đậy chừng mấy lần...
Thấy có động tĩnh, Trương Tiểu Quy lo lắng la lên: "Niên Niên, cậu sao rồi? Có chỗ nào đau hay không? Khó chịu ở chỗ nào?"
Là giọng nói của ai?
Tiểu Quy sao?
Ồ... Nhớ ra rồi, lúc ở trong sân bị Tô Gia Hân đánh, là Tiểu Quy xuất hiện cứu cô. Vừa nghĩ tới đây, cô cố gắng mở đôi mắt mệt mỏi ra.
"Niên Niên, cậu tỉnh rồi? Cậu cảm thấy thế nào?"
"Tiểu Quy..."
"Ư hu hu hu... Cậu dọa chết tớ rồi." Trương Tiểu Quy khóc lớn lên, giống như một đứa bé vậy, nước mắt lã chã rơi xuống.
Cố Tích Niên chống người ngồi dậy, cô chỉ nhìn xung quanh một chút là biết nơi này là nhà trọ của Tiểu Quy: "Tớ không sao, cậu đừng lo lắng."
Cô đưa tay lên lau nước mắt của Tiểu Quy, nếu như không phải là Tiểu Quy, cô thật sự không biết còn có thể chống đỡ được bao lâu.
"Tớ vẫn chưa gọi bác sĩ tới, cậu chờ một chút, nếu như cậu đã tỉnh rồi vậy thì tớ đi gọi bác sĩ tới." Trương Tiểu Quy nghẹn ngào nói.
"Không sao, không cần gọi bác sĩ nữa, chỉ là bị thương ngoài da mà thôi. Bôi ít thuốc là được rồi." Cô kéo Tiểu Quy lại rồi lắc đầu một cái.
"Nhưng mà, thật sự là không có chuyện sao? Ôi mẹ ơi, những người đó lại dám đánh cậu thành như vậy, Hạ Ngôn là bù nhìn sao? Những người đó vẫn tiếp tục bắt nạt cậu!"
"..." Trong đôi mắt Tích Niên tràn ngập sự bất lực, bắt nạt? Đây là tự Hạ Ngôn bảo người khác bắt nạt cô như vậy. Ôi, thật là một người chồng tốt mà.
"Đúng rồi, người phụ nữ đánh cậu chính là tình nhân của Hạ Ngôn đúng chứ! Cô ta tên là gì?"
"Tô Gia Hân."
"Hừ, Tô Gia Hân. Cái tên này tớ nhớ kỹ rồi, thù này không báo không phải là quân tử! Niên Niên, cậu yên tâm, tớ nhất định sẽ băm cô ta thành trăm mảnh! Mẹ nó, bà đây chưa từng thấy qua người phụ nữ không biết xấu hổ như vậy, quyến rũ chồng của người khác xong, lại còn dám ra oai ở nhà người khác! Mẹ kiếp!"
Nghĩ vậy cô ấy liền tức giận đạp một cái vào chân giường.
"Tiểu Quy, không sao, tớ đã không sao rồi. Cậu không nên quá tức giận." Cố Tích Niên khuyên nhủ, mặc dù cô cũng căm hận Tô Gia Hân. Cô dặn lòng thù này nhất định phải báo, nhưng cô không muốn kéo theo cả chị em tốt của mình vào, dù sao ở giữa cũng có một người là Hạ Ngôn. Tiểu Quy bây giờ là người thân nhất bên cạnh cô rồi, cô không thể chấp nhận được việc người thân của mình xảy ra bất kì chuyện ngoài ý muốn nào.
"Được rồi được rồi, Niên Niên, cậu có mệt hay không, có đói bụng hay không? Tớ lấy cho cậu một ít thuốc, lát nữa nấu cơm cho cậu ăn. Nếu như cậu mệt, thì ngủ một lúc đi."
"Ừm."
Ở nhà trọ này, ấm áp hơn rất nhiều so với nhà của Hạ Ngôn, cô nằm trên giường, có thể an tâm mà ngủ, không cần phải lo lắng điều gì.
Thật không muốn quay về bên cạnh Hạ Ngôn nữa.
Lúc này trong lòng Cố Tích Niên có một ý nghĩ, cô muốn chạy trốn khỏi Hạ Ngôn, cô muốn thoát khỏi những song sắt giống như nhà tù kia. Thật sự, không thể chịu nổi nữa rồi!
Một ngày trôi qua yên ổn, trên mặt cô cũng không còn đau nữa. Dưới sự chăm sóc hết mực của Trương Tiểu Quy mặt cô cũng bắt đầu từ từ hết sưng, mặc dù vẫn còn đỏ nhưng không nghiêm trọng lắm.
Cơm nước xong, cô vừa nằm xuống đã ngủ ngay, cô vốn đã thiếu ngủ nên giấc ngủ này không biết ngủ đến bao lâu nữa. Hơn nữa, còn hiếm khi có một giấc ngủ nướng.
Lúc thức dậy, mặt trời đã lên cao, đã là buổi trưa rồi.
Đứng ở trước gương, sắc mặt cô đã bắt đầu khôi phục sắc thái vốn có, cũng hết sưng đỏ rồi. Chắc hẳn tối ngày hôm qua lúc cô ngủ, Tiểu Quy đã ở bên cạnh chăm sóc cô, nếu không sao có thể hết sưng nhanh như vậy được chứ.
Tích Niên khịt mũi một cái, cô thật sự rất cảm ơn trời xanh, chưa hoàn toàn lấy đi hết những người thân yêu của cô ở trên thế giới này. Người chị em này chính là chút ánh sáng duy nhất trong lòng cô lúc này.
Nhà trọ này không lớn, trên bàn ăn trong phòng bếp đã sớm chuẩn bị sẵn đồ ăn, được bọc bằng màng bọc thực phẩm, trên bàn còn có mẩu giấy:
'Niên Niên, tớ đi ra ngoài làm chút chuyện, cậu dậy thì hâm nóng đồ ăn bằng lò vi sóng nhé, không cần chờ tớ về. Tiểu Quy lưu bút.'
Tích Niên không nhịn được lập tức bật cười thành tiếng, Tiểu Quy thật là hiếm khi cẩn thận như vậy. Phải biết bình thường trong ba người, cô ấy là người luộm thuộm nhất.
Tích Niên chợt nghĩ tới Trương Cảnh Nhi, nếu như không có sự xuất hiện của Hạ Ngôn, như vậy có lẽ ba người bọn họ vẫn vui vẻ như trước kia nhỉ?
Uây, thôi bỏ đi, chuyện đã xảy ra rồi, có lẽ đây chính là số mệnh.
Tích Niên hâm nóng thức ăn, rồi ăn một mình. Trong đầu cô vẫn đang tưởng tượng đủ thứ, cứ nghĩ như vậy, trong con ngươi cô thoáng qua một tia sáng khác thường.
Lại cầm mẩu giấy của Tiểu Quy lên nhìn một chút.
'Niên Niên, tớ đi ra ngoài làm chút chuyện...'
Làm chút chuyện? Tiểu Quy đi làm chuyện gì, hình như hôm nay là thứ sáu mà? Nếu như Tiểu Quy đến trường học, sao lại viết là làm chút chuyện chứ? Trong lòng cô luôn cảm thấy có gì đó không đúng, cô vội vàng chạy đến chỗ điện thoạn bàn, thành thạo bấm số điện thoại di động của Trương Tiểu Quy.
'Xin chào, số điện thoại quý khách gọi đã tắt máy. Xin vui lòng gọi lại sau.'
Liên tục gọi nhiều lần, đều là một câu trả lời như vậy. Sao cô ấy lại tắt máy cơ chứ? Tiểu Quy biết cô ở nhà, hẳn là sẽ không tùy tiện tắt máy chứ?
Chẳng lẽ là điện thoại di động hết pin?
Hay là...
Nhớ tới việc ngày hôm qua Tiểu Quy nói câu kia, muốn vì cô trả thù rửa hận, tim cô đập thình thịch. Không phải là Tiểu Quy đi tìm Tô Gia Hân tính sổ đấy chứ?
Với tính cách của cô ấy thì có thể lắm, không được... Cô thật sự không thể để Tiểu Quy bị cô làm cho liên lụy! Thay giày, cô bước nhanh xông ra ngoài.
Mà lúc này, trong phòng làm việc của chủ tịch tập đoàn Hạ thị.
'Cộc cộc cộc' tiếng gõ cửa dồn dập vang lên.
"Vào đi."
Trong phòng làm việc uy nghiêm, Hạ Ngôn ngồi trên ghế làm việc, ánh mắt anh lạnh như băng, mang theo sự nghiêm túc: "Chuyện gì?"
"Cậu chủ, không xong rồi, Cô Tô bị người khác bắt cóc rồi!"
"Cái gì? Có chuyện gì?" Hạ Ngôn buông tài liệu đang xem xuống, chau mày nhìn người đang báo cáo.
"Hôm nay chúng tôi cùng cô Tô đi dạo phố, ai ngờ đi dạo được một lúc thì cô Tô bị một đám người lái xe bắt đi! Chúng tôi không đuổi kịp."
"Là ai làm?" Hạ Ngôn lạnh lùng nói. Cho dù giọng nói có cao thấp nhưng anh từ đầu đến cuối không vẻ mặt anh không thay đổi gì, chỉ là lạnh lùng như cũ.
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!